Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 200: Không phải ta

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đại Thiên Lục trước mặt mình không còn là thẻ tre sắp hàng song song mà biến thành những con sâu thịt mấp máy, trên mình mang theo chữ kỳ lạ, chúng nó chỉnh tề sắp hàng, hình thành một hàng thẻ thịt vô cùng kỳ lạ.
“Chuyện này ... rốt cuộc là quái quỷ gì!”
Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu óc của mình rối loạn như nồi cháo khuấy, có lẽ trong nhiệt độ cao của lửa, đầu óc cậu đã trở thành nồi cháo rồi.
Giáo chúng của Áo Cảnh Giáo đã cởi áo khoác ra, từ bốn phương tám hướng dần xúm lại.
Bọn họ kéo thân thể tàn phá đủ kiểu, dựa theo quy luật nào đó lấy Lý Hỏa Vượng làm trung tâm ngồi xếp bằng quanh cậu.
Ở trong mắt Lý Hỏa Vượng thì bọn họ có hình dạng các loại quái vật máu thịt nhầy nhụa.
Thủ Tam nhìn Lý Hỏa Vượng ở trong lửa cháy, hơi lui về phía sau một bước.
"Tiểu hữu, ngươi đừng quên mục đích của mình khi đến bản giáo, hiện tại thời cơ chín muồi, nên mở ra cánh cửa đi thông khổ hải, lần nữa gặp lại Ba Hủy.”
Lý Hỏa Vượng dùng đôi mắt cũng đang cháy lửa nhìn Thủ Tam:
“Ngươi lừa ta!? Tất cả điều này đều là ngươi lừa ta!?"
"Không, lão phu không có lừa ngươi, chẳng qua đây là cơ hội đúng dịp, cho nên lợi dụng một chút thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi sư phụ của ngươi sao? Chỉ cần ngươi gọi ra Ba Hủy, các trưởng lão có biện pháp giải quyết Đan Dương Tử ở trên người của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng vô cùng thống khổ kêu thảm, nâng lên đôi tay cháy đen ấn nhẹ lên những con sâu thịt in chữ.
Giây phút này, vô luận là đau đớn trên thể xác hay tinh thần của Lý Hỏa Vượng đều dần chuyển thành thứ khác, giống như lúc trước vậy.
Hơi thở tuyệt vọng cực kỳ rùng rợn khuếch tán từ người Lý Hỏa Vượng, khiến tất cả những người có mặt đều cảm giác được run rẩy, đây là lực lượng tuyệt đối không thuộc về phàm giới.
Lý Hỏa Vượng rất quen thuộc cảnh tượng này, tất cả đều là khúc nhạc dạo Ba Hủy xuất hiện, cảm giác dường như ngũ quan của cậu đang nhăn nhúm vào nhau, bầu trời vốn trong xanh bỗng đổi màu.
Thủ Tam trông thấy cảnh này thì hưng phấn lên, thân thể run lẩy bẩy, giống như đang mong đợi cái gì:
“Vất vả làm lâu như vậy, rốt cuộc sắp đến sao?"
Nhưng rất nhanh, sự tình cũng không phát triển như ông nghĩ, mới đầu dị biến rất kịch liệt, rồi giây lát dần bình tĩnh trở lại.
"Chuyện gì vậy?”
Thủ Tam kích động theo bản năng nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, không biết tại sao trong nháy mắt này, ông cảm giác đối phương hơi khác biệt.
Cùng lúc đó, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nâng hai tay lên rời khỏi Đại Thiên Lục, giọng nói của cậu không còn thống khổ nữa mà mang theo một chút nghi hoặc:
“Ngươi nói xem, tại sao ta phải khó chịu như vậy? Bọn họ chết thì liên quan gì tới ta? Hiện tại không có bất cứ thứ gì trói buộc ta nữa, giết vài người thì có sao đâu? Chẳng lẽ có ai nói ra nói vào được à?”
"Nơi này mạnh ăn thịt yếu, bọn họ yếu thì chết là đáng, ta không giết cũng có người khác giết, nực cười quá, ta áy náy cái gì?"
“Càng miễn bàn không chừng tất cả điều này đều là đám cuồng tự hành hạ mình Áo Cảnh Giáo lừa ta!”
Lời này vừa thốt ra, Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm giác áp lực nặng như núi đè người mình không cánh mà bay.
Nhìn Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên như thay đổi thành người khác, Thủ Tam có chút thấp thỏm hỏi:
"Tiểu hữu? Có phải ngươi bị sư phụ của ngươi ảnh hưởng quá sâu không? Hãy kiên định bản tâm, tiểu hữu, lẽ nào ngươi muốn bị sư phụ hoàn toàn đoạt xá sao?"
Nói xong lời này, Thủ Tam thấy Lý Hỏa Vượng ở trong lửa bỗng hai tay ôm đầu, biểu cảm thống khổ giãy giụa, cãi nhau với chính mình.
“Chết thì kệ chứ, liên quan gì chúng ta? Ngươi là người lương thiện lớn hay sao? Bản thân sống như con chó, còn rảnh hơi quan tâm gì người khác!”
“Đan Dương Tử! Xéo khỏi não của ta! Tam quan của ta tự ta làm chủ! Ngươi đừng hòng lại ảnh hưởng đến ta!"
Tùy theo tiếng quát của Lý Hỏa Vượng, thiên tượng dị biến bốn phía và hơi thở khủng bố lúc thì mở rộng khi thì thu nhỏ.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng biến nhỏ.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa cảm giác được bốn phía thay đổi, thống khổ cực độ trên thân thể và trong tim nhanh chóng phai nhạt, đau đớn bỗng chốc rời xa.
“Hộc ... hộc ... hộc ...” Lý Hỏa Vượng lòng còn run sợ thở hồng hộc.
Cậu bị đủ thứ chuyện hành hạ rốt cuộc có cơ hội thở dốc.
Bây giờ cậu chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn yên lặng nghỉ một lát.
“Con trai? Con trai, con tỉnh táo rồi phải không?” Tôn Hiểu Cầm vui sướng bất ngờ phát hiện con trai khác với lúc nãy khùng khùng, nhìn đồ vật có tiêu điểm rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn mẹ của mình, biểu cảm cực kỳ phức tạp:
“Mẹ, mẹ biết không? Con thật sự không muốn đi bên kia, ở bên kia con sống mệt quá.”
Tôn Hiểu Cầm đau lòng hai tay ôm Lý Hỏa Vượng vào ngực mình:
“Không có việc gì, không sợ, không sợ, những cái này đều là ảo giác, đều là giả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận