Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 66: Hòa thượng (1)

Thấy đồng bọn gặp địch, những thổ phỉ khác đều đưa ngón tay vào trong miệng huýt lên kêu gọi hỗ trợ.
Nhưng Lý Hỏa Vượng uống đan dược Đan Dương Tử luyện chế, làm cho đám người này nhanh chóng hiểu được, mình đã chọc không vào người không nên chọc.
Tiếng bôm bốp không ngừng vang lên trên con đường tối tăm, sau khi chết một số người, đám thổ phỉ vội vàng rời đi.
"Nhanh lui! Gặp cứng rồi! Không chừng là người Giám thiên ti!"
Lý Hỏa Vượng nắm tay đầy máu đứng ở đó, miệng thở hổn hển.
Cậu xoay người lại, nhìn về lão khất cái ở phía sau, trải qua chuyện vừa rồi, bản thân có thể kết luận người này không phải hổ, hắn chính là heo.
Ở dưới Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú, lão khất cái nọ đứng lên, đi đến trước một tên thổ phỉ bị chém chết quỳ lạy hai tay chắp lại thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Theo Lý Hỏa Vượng lại gần, cậu nghe rõ người nọ đang niệm cái gì.
"A di đà phật, a di đà phật, a di đà phật..."
Một cái a di đà phật phát âm không mấy chuẩn cứ như vậy được lặp đi lặp lại.
Sau khi niệm mấy chục lần, lão khất cái đi vào trong rừng, bắt đầu lấy tay cào đất.
Trên đường đất trong rừng tối đen, Lý Hỏa Vượng giơ cây đuốc, dẫn theo những người khác đi về phía trước.
Trời vẫn rất tối, nhưng bọn họ đang kinh hồn chưa định cũng không có cảm thấy mệt mỏi gì, dù sao đã trải qua chuyện vừa rồi, ai cũng không dám ngủ.
Trên xe lừa chất một ít thịt ngựa mới cắt ra, trừ bỏ mấy khối bạc vụn lục ở trên thi thể đám cướp, thì cái này cũng là chiến lợi phẩm của Lý Hỏa Vượng.
"Được rồi, nghỉ ở phụ cận đến hừng đông, đi đường trong bóng tối cũng không an toàn." Lý Hỏa Vượng ra lệnh một tiếng, rất nhanh cây đuốc được chất lại cùng một chỗ, một lần nữa hình thành đống lửa mới.
"Ngủ không được thì nhắm mắt cũng được, ngày mai phải tiếp tục đi, bảo trì thể lực, tôi đến gác đêm."
Theo tiếng chân lừa cùng tiếng bước chân biến mất, toàn bộ đường đất lại khôi phục im lặng.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở bên đống lửa quay đầu nhìn về phía con đường mới vừa đi, ở đó một mảng tối đen, xem ra lão khất cái kia không chôn hết người chết thì sẽ không đi theo.
Hồi tưởng tất cả vừa rồi phát sinh, Lý Hỏa Vượng trong lòng không khỏi có chút cảm khái, nơi này thật đúng là loạn.
Mấy thứ loạn lên kia đã đủ nguy hiểm, thân là đồng loại không ôm đoàn sưởi ấm thì không nói, còn đi tàn sát lẫn nhau.
Cậu dùng trường kiếm khơi lên đống lửa sắp tắt, cầm củi ở bên cạnh ném vào đống lửa.
Theo thời gian trôi đi từng chút một, những người chạy tán loạn trong rừng dần dần tụ tập về phía đống lửa của Lý Hỏa Vượng, rất nhanh bên đống lửa dần dần mọc lên vài đống lửa mới.
Trong đám người trở về cũng không có bóng dáng người Lữ gia, nhưng Lý Hỏa Vượng tuyệt không lo lắng, vừa lúc đám cướp đi ra, bọn họ là người chạy trốn nhanh nhất.
Lữ Trạng Nguyên không hổ là người từng trải, khó trách ông ta dù ít người như vậy lại không chọn gia súc kéo xe mà chọn ngựa. Ông ta khẳng định đã sớm suy xét đến loại tình huống như hôm nay.
Thời gian trôi qua từng chút một, trời dần dần sáng, những người khác bắt đầu tỉnh lại, nướng thịt ngựa làm điểm tâm, chuẩn bị lên đường.
Không nói tới thịt ngựa ăn có ngon hay không, ít nhất thịt ngựa là thịt, có thể bổ sung thể lực cho bọn họ.
Ngay tại thời điểm bọn họ đang ăn, một bóng người run rẩy từ phía sau đi tới.
Nhìn thấy bộ dạng người tới, Lý Hỏa Vượng cảnh giác tâm thoáng buông lỏng, đó là lão khất cái, xem qua có lẽ lão chôn người cả đêm.
Sương sớm làm ướt tăng bào rách nát của ông ta, lạnh lẽo làm ông ta run rẩy. Ông ta đi đến đống lửa gần nhất, ngồi xuống thân thể co rút lại.
Thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, khất cái nọ cười cười ngơ ngơ.
Liên tưởng đến hành động xả thân cứu người của ông ta đêm qua, địch ý trong lòng Lý Hỏa Vượng yếu đi không ít.
Tuy cậu cho rằng cái kiểu tốt bụng như lão khất cái này sẽ không dễ sinh tồn ở trong cái thế giới nguy hiểm, nhưng ai cũng sẽ không bài xích tiếp xúc với người tốt.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đưa cho mình một cái bánh bao, khất cái vội vàng đưa tay tiếp nhận, một bên nhai nuốt một bên hàm hồ nói: "Nguyện Phật tổ phù hộ cậu."
Nghe đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng nhất thời có hứng thú, "Phật tổ mà ông nói là vị Phật tổ nào?"
"A? Phật tổ không phải gọi là Phật tổ sao? Còn phân vị nào nữa à?" Lão khất cái ánh mắt lộ ra vẻ mê mang.
"Ài, nhanh ăn đi, thế đạo này người như ông cũng ít gặp. Hy vọng ông không gạt tôi."
"Tôi sao có thể gạt cậu chứ? Tôi là hòa thượng, hòa thượng không thể gạt người." Lão khất cái chém đinh chặt sắt nói.
"Niệm kinh chỉ biết niệm A di đà Phật, hơn nữa ngay cả Phật tổ mình tin cũng không biết là cái nào, ông tính là hòa thượng gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận