Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 489: Mục tiêu (1)

"Ta nói dối ngươi, ta là con của kẻ vô lại. Hàng trăm nữ nhân, không có lấy một người chảy máu. Nữ nhân Thương Thủy các ngươi sớm đã bị người khác làm mất rồi.”
Điều này nghe có vẻ như là một kẻ ghê tởm trước khi chết, nhưng nhìn vào quẻ trên người hắn, Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ như vậy.
"Ra máu... ra máu..." Lý Hỏa Vượng nghĩ tới điều gì đó, cậu nhanh chóng lao đến trước mặt Lâu tri huyện, nói với ông: “Lâu tri huyện, trước đây ông đã nói ngoại trừ việc nữ tử bị làm hại và trẻ con bị bắt trộm ra còn có thứ khác bị đánh cắp?”
"Đúng vậy, sao vậy? Đại nhân có phát hiện gì rồi?”
"Hãy tìm ra mọi thứ đã bị đánh cắp ra cho ta, đánh cắp bao nhiêu, đánh cắp cái gì, ta đều muốn biết.”
Nghe thấy những lời chém đinh chặt sắt của Lý Hỏa Vượng, Lâu tri huyện vội vàng đi làm ngay.
Trẻ em bị bắt trộm thì khó tìm về nhưng hàng hóa bị mất trộm thì rất dễ kiểm kê.
Không lâu sau, trong tay Lý Hỏa Vượng đã có bản liệt kê tất cả mọi thứ bị đánh cắp.
"Đương quy... Thốn vân... Chu sa...” Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những thứ này, càng xem càng nhíu chặt mày.
Liên tưởng đến từ ‘không ra máu’ từ miệng tú nam, cùng với nữ quỷ mất hồn trong miệng người kia lúc trước, còn có, những đứa trẻ thất lạc kia.
Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng cầm bút lông lên và điền vài chữ vào tờ giấy trong tay, hồng hòa, ngũ cam lộ và cốt lạn.
Nhìn mọi thứ được ghi lại trong tay, mắt của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng mở to.
"Dược tính này... còn có tỷ lệ phối này, đây là một phương thuốc. Có người đang lấy những thứ này để luyện đan.”
Lý Hỏa Vượng xác nhận lại những thứ bị trộm cắp trên tờ giấy kia, mặc dù chỉ từ tài liệu, Lý Hỏa Vượng không thể phân biệt ra được hiệu quả thuốc của những đan dược này.
Nhưng với tư cách là đệ tử thân truyền của đan tu Đan Dương Tử lúc trước, Lý Hỏa Vượng vẫn có thể dễ dàng nhận ra rằng đây chính là một phương thuốc.
“Chẳng lẽ lại là một Đan Dương Tử?” Nhớ lại chuyện cũ lúc mình ở Thanh Phong Quan, sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên u ám bất định.
Nhìn thấy vẻ mặt Lý Hỏa Vượng thay đổi, Lâu tri huyện ở một bên lập tức thận trọng hỏi: "Đại nhân? Có phải đã phát hiện chuyện gì không? Có thể tìm thấy những đứa bé kia không?”
“Không, vẫn chưa, nhưng đã có manh mối rồi.” Lý Hỏa Vượng vỗ tờ giấy trong tay về phía ngực ông.
"Tuy rằng ta không biết bọn họ đang luyện chế cái gì, nhưng có một số thứ không thể thay đổi, luyện đan nhất định phải phù hợp nhất khí nhị cực lục trần thất phản, những đan dược này vẫn còn thiếu một chút, để đạt được lục trần, tiếp theo bọn họ nhất định sẽ trộm một số dược liệu như ngũ thạch tán.”
“Kiểm kê tất cả những dược liệu đó ra, đồng thời theo dõi kỹ. Cho dù bọn họ rốt cuộc là gì, chắc chắn sẽ còn quay lại.” Lúc nói lời này, Lý Hỏa Vượng chắc như đinh đóng cột.
Bất kể có phải là một Đan Dương Tử khác hay không, trước hết phải tìm ra được hắn, chỉ cần tìm ra được hắn thì chuyện sau đó sẽ dễ dàng rồi.
"Được! Chỉ cần có thể giúp bách tính tìm lại được con cái, cho dù là gì, hạ quan cũng nghe theo đại nhân. Ta đây sẽ đi gọi hết các chủ tiệm thuốc trong toàn huyện qua đây.”
"Chờ đã." Lý Hỏa Vượng kéo ông lại: “Ông làm như vậy hoàn toàn chính là đánh rắn động cỏ, chuyện này để ta làm, bây giờ trước tiên ông phải phối hợp với ta diễn một vở kịch.”
"Diễn kịch?"
Vào buổi chiều hôm đó, Lâu tri huyện dẫn một đám người, thanh thế lẫy lừng tiễn Lý Hỏa Vượng rời khỏi Thương Thủy Huyện, ông nắm chặt lấy tay của Lý Hỏa Vượng và nói đủ kiểu nịnh nọt suốt đường đi.
Sau khi biết rằng Lý Hỏa Vượng là người đã bắt kẻ ngắt hoa kia, mọi người vây quanh vòng trong vòng ngoài.
Không ít dân huyện lòng đầy cảm kích, lấy ra đủ thứ, nhét lên xe ngựa của Lý Hỏa Vượng, có điều đều đã bị cậu ngăn lại.
Sau khi tiễn như vậy được năm dặm, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa khuyên nhủ, lúc này Lâu tri huyện mới dẫn những người khác quay người trở về huyện một cách không nỡ.
Cùng với việc kẻ gian hái hoa kia bị lăng trì, Thương Thủy Huyện không còn phát hiện ra sự việc nữ tử bị làm nhục nữa.
Mặc dù vẫn chưa tìm về được những đứa bé bị mất tích kia nhưng cũng không còn đứa trẻ nào khác bị mất tích nữa, người dân Thương Thủy Huyện vốn trong lòng lo sợ cũng dần trở nên bình tĩnh.
Sau mấy ngày, vào ban đêm, trên một con phố vắng vẻ không người, một người tuần đêm điểm canh lưng gù đang gõ canh và ngáp liên tục: “Trời nóng vật khô, cẩn thận vật dễ cháy.”
Lúc đầu thì không có gì, nhưng sau canh ba, sự việc trở nên kỳ dị.
Cùng với tiếng gõ cửa của người canh gác, bóng người canh gác từ dưới đất đứng lên, tứ chi trở nên gầy và dài, hành động giống hệt như hắn, chậm chạp di chuyển.
Cái bóng kia dường như được chống đỡ bởi một thứ gì đó, mà bên trong cái bóng tối đen như mực đó, có thứ gì đó đang chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận