Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 450: Bảo bối (2)

Thác Bạt Đan Thanh vén tay áo dài, cầm đũa gắp thức ăn bốc khói trắng ở trước mặt:
“Nào nào, ăn đồ ăn, ăn đồ ăn! Nếm thử món muôn tía nghìn hồng này, món này là đặc sắc của Ngân Lăng Thành, ở nơi khác không ăn được.”
Hai người cụng ly ăn uống, không khí trong phòng dịu đi rất nhiều, không khí trên bàn ăn và nói chuyện ở nơi khác luôn không giống nhau.
Trên khuôn mặt mập của Thác Bạt Đan Thanh nổi lên quầng đỏ, chép miệng vài cái, khuỷu tay chống bàn tròn, chậm rãi nói:
“Nhĩ lão đệ, về sau đều là người trong nhà, nếu có gì không hiểu trong tư cứ hỏi ta.”
“Còn nữa, nhớ rằng ngươi bây giờ là người của Giam Thiên Tư, về sau nếu gặp chuyện gì với quan trên hãy báo tên Giam Thiên Tư, miễn không phải là việc lớn thì thông thường nha môn sẽ nể mặt vài phần.”
"Đa tạ Thác Bạt huynh, đã như vậy thì ta cũng không khách khí, tại hạ đúng là đụng tới một ít vấn đề khó khăn." Lý Hỏa Vượng vươn tay lấy ra gương bát quái đã sớm chuẩn bị.
“Đây là pháp khí của Tọa Vong Đạo kia, uy lực kinh người, nhưng tại hạ không tìm được pháp môn điều khiển nó, xin Thác Bạt huynh xem xét thử.”
“Đồ của Tọa Vong Đạo? Ha ha, bọn họ làm gì có đồ của riêng mình, nhìn liền biết là lừa lấy được, cho ta xem thử.”
Thác Bạt Đan Thanh giơ tay nhận, cẩn thận săm soi, tay không ngừng mày mò, lẩm bẩm:
“Nhĩ lão đệ, hôm đó như thế nào? Nói cho ca ca nghe ngươi làm cách nào giải quyết Tọa Vong Đạo kia?”
Việc này không có gì để che giấu, Lý Hỏa Vượng chỉ giấu một ít chi tiết về Hắc Thái Tuế, sau đó nói cho Thác Bạt Đan Thanh nghe đa số chuyện của tối hôm đó.
“A, đám Tọa Vong Đạo này lại nói người khác là người của chúng, loại âm mưu này đã lỗi thời.” Mặt Thác Bạt Đan Thanh lộ ra một chút xem nhẹ.
“Nhưng âm mưu đơn giản như vậy luôn có mấy kẻ óc heo bị mắc lừa.”
“Thật ra thì chỉ cần xuyên thấu màn kịch của chúng, ta muốn giết bao nhiêu Tọa Vong Đạo chẳng được, gì mà Đại Tam Nguyên, Tiểu Tứ Hỉ, Xúc Xắc, Hoa Bài, toàn là đám phế vật!”
Nghe đối phương phét lác, Lý Hỏa Vượng đương nhiên sẽ không vạch trần, ậm ừ hùa theo.
Uống chút rượu thích khoác lác không có gì, ngược lại khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác được đối phương là người sống có máu có thịt.
“Thoạt nhìn giống như pháp khí của Đạo Gia, nhưng ngươi thấy không? Vị trí của bát quái này kỳ lạ, khôn ở trên, càn ở dưới, Đạo Gia mà đảo ngược thiên địa thế này thì ta chỉ biết có ba nhà trong Đại Lương.”
Thác Bạt Đan Thanh trả lại gương cho Lý Hỏa Vượng:
“Được rồi, tạm giữ đi, ta trở về điều tra xong sẽ cho ngươi câu trả lời, nếu có công pháp nguyên bộ thì sẽ gửi thư cho ngươi.”
"Mặc kệ thế nào, thứ này hẳn là giá trị không nhỏ, ta phỏng đoán giá cao ít nhất đáng giá ba năm, mười năm dương thọ, Nhĩ lão đệ, ngươi may mắn lắm đấy.”
Lời này trừ hàm nghĩa bề mặt ra còn tiết lộ trong Giam Thiên Tư thứ dùng để giao dịch không phải vàng bạc mà là dương thọ.
“Vậy lại lần nữa xin đa tạ Thác Bạt huynh."
"Ngươi nói gì kỳ, đều là người mình, chút chuyện nhỏ này cảm tạ cái gì, xa lạ, uống rượu uống rượu!"
Thác Bạt Đan Thanh bưng ly rượu lên ngửa đầu uống hết, lại cúi đầu phà hơi, cầm đũa ăn đồ ăn.
Thác Bạt Đan Thanh nghĩ tới cái gì, gác đũa lên mép đĩa, thò tay vào bao vải đặt dưới gầm bàn.
Thác Bạt Đan Thanh lục lọi một lúc móc ra hơn mười viên đan dược đen tuyền:
“Này, suýt quên, đây là thù lao lần này của ngươi, mười ba năm dương thọ, cất kỹ vào, dùng đan phong, hơi khác với biện pháp của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng rút Hồ Lô treo bên hông ra, miệng Hồ Lô nhỏ mấp máy vài cái, sau đó nửa khúc đầu nứt ra cái miệng rộng sắc bén dữ tợn nuốt từng viên Dương Thọ Đan.
Thác Bạt Đan Thanh nhìn Hồ Lô của Lý Hỏa Vượng, trên khuôn mặt say khướt lộ ra chút đắc ý:
"Nhĩ lão đệ, thứ này của ngươi không được tốt lắm, không bằng túi vải rách của ca ca. Túi của ta tuy rách nát nhưng đựng được nhiều.”
"Về sau ngươi tìm chút thời gian đi Thượng Kinh, mua chút pháp khí dùng tốt.”
“Ồ? Giam Thiên Tư còn có chỗ chuyên giao dịch?” Lý Hỏa Vượng thầm giật mình, điều này mặc kệ là sau này cậu thu thập tình báo hay tăng lên thực lực đều được trợ giúp rất lớn.
“Có gì lạ, không có mới là kỳ.”
Lý Hỏa Vượng đồng ý, vội đổ chút rượu cho mình, kính Thác Bạt Đan Thanh một ly.
Cảm giác mẫn tuệ khiến Lý Hỏa Vượng dễ say, nhưng ở một vài tình huống cần men say.
Tối hôm đó, hai người càng uống càng nhiều, quan hệ cũng càng lúc càng tốt, tốt đến mức phải cùng nhau đốt giấy vàng, giết gà kết bái.
Giọng nói của Thác Bạt Đan Thanh khiến Lý Hỏa Vượng nhớ bạn học chung phòng ngủ của mình, cậu dường như lại trở về ngày xưa ở trọ cấp 3, khoảng thời gian tốt đẹp trước khi cậu phát bệnh.
Cậu không bị điên, không xuyên qua, Dương Na là thật, tương lai của cậu tràn ngập tươi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận