Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1346: Tin tức (1)

Người tí hon đón gió biến to, rất nhanh to cỡ người lớn, là da người Tâm Tố mà Lý Hỏa Vượng tặng cho Lữ Tú Tài để phòng thân.
Lữ Tú Tài mỏng như cánh ve hít mạnh, những mảnh vụn thân thể bị hắn ta hút vào bụng.
Tuy rằng bị ăn mất một ít, Lữ Tú Tài gầy da bọc xương, nhưng hiện tại hắn ta căn bản không có thời gian đi suy xét những chuyện này.
Nếu không tìm cách e rằng hắn ta sẽ chết ở chỗ này, nhưng khi Lữ Tú Tài nhìn thân thể đầy đủ tứ chi thì nở nụ cười tự tin.
Lữ Tú Tài một tay chống đất, phập một tiếng, tay nâng chém dao xuống, tay trái đứt lìa.
Cánh tay trái bị chặt đứt nháy mắt biến thành màu tím đen, xương cốt cấp tốc duỗi dài chộp con rết đâm thủng mặt đất định chui xuống.
Cùng với tiếng hét của chín cái đầu và thân thể run rẩy, bùn đất bị máu sâu thấm ướt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lữ Tú Tài mỉm cười, hắn ta biết tay mình đã làm bị thương con súc sinh này.
Lữ Tú Tài bắt lấy cơ hội không ngừng cố gắng, nâng lên kiếm răng cưa đâm vào miệng, định cứa nguyên hàm răng của mình.
Nhưng ngay lúc này, đầu rết con lại run bần bật phát ra tiếng rên rỉ, từng đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối, vây quanh Lữ Tú Tài.
Đó đều là tai họa, nơi tối tăm chứa đầy tai họa, nơi này căn bản là sào huyệt của tai họa.
Xoẹt!
Ánh nến trong hang tắt phụt, tất cả con mắt trong hang đều đổ dồn về phía Lữ Tú Tài.
"Các ngươi cho rằng ta sẽ sợ các ngươi sao? Hôm nay ta liều cái mạng này cũng quyết thay trời hành đạo! Lấy lại công bằng cho những người bị các ngươi ăn thịt!" Lữ Tú Tài nói xong, dời kiếm từ miệng xuống vài tấc, chĩa vào ngực mình.
Khi hai bên sắp lao vào liều mạng ngươi chết ta sống thì xuất hiện cảnh tượng kỳ diệu, ánh sáng trắng dịu dàng chiếu sáng hang, những tai họa trong bóng tối lần lượt lộ nguyên hình và rơi xuống đất dưới ánh sáng trắng chiếu rọi.
Khi Lữ Tú Tài nhìn thấy ánh sáng trắng phát ra từ con lừa trắng trên lưng mình thì kích động thành kính dập đầu mấy cái hướng cái bệ tòa sen ở phương xa.
"Chí tôn chí thánh! Vô Sinh Lão Mẫu! Ta biết mà, Lão Mẫu lòng từ bi nhất định sẽ không để người xấu làm loạn thế!"
Nói xong hắn ta đứng lên, giơ cao thanh kiếm đi hướng đầu con rết co giật:
“Súc sinh! Ai cho phép ngươi giả làm Bạch Liên Giáo làm ác!"
Lữ Tú Tài đang định chặt đầu con rết thì đau đớn không thể chịu đựng từ phần lưng nhanh chóng lan khắp người.
Ánh sáng trắng từ con lừa trắng tỏa sáng rực rỡ, Lữ Tú Tài ngã xuống đất không đứng lên nổi.
Trong hang tối, Lữ Tú Tài nặng nề ngã xuống đất, một tay chống trên mặt đất cố gắng chống đỡ cơ thể mình đứng lên.
Tuy nhiên, lúc này Lữ Tú Tài tựa như đang cõng một con lừa trắng trên lưng, bị hình xăm trên người đè ép không thể động đậy, ánh sáng trắng phát ra nặng như làm bằng gang.
"Làm sao có thể! Tại sao Vô Sinh Lão Mẫu ngăn cản ta! Đây chính là tai họa họa ăn thịt người! Chúng nó đều là xấu xa!” Lữ Tú Tài vẻ mặt không thể tin nổi, cảm thấy mọi hiểu biết trước đây của mình đã sụp đổ.
Trong lúc Lữ Tú Tài đang giãy giụa, con rết đang co giật bên cạnh đã phục hồi sớm hơn hắn ta, nó vụt ngẩng cái đầu to cỡ xe ngựa đụng mạnh về phía hắn ta.
Nếu bị trúng đòn này, e rằng thân thể mới phục hồi của Lữ Tú Tài sẽ lại bẹp dí.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khúc thân thể của con rết chợt xoắn đổi hướng đầu to, sượt qua Lữ Tú Tài đập mạnh xuống nền, một người một sâu nhìn nhau.
Khi đến gần như vậy, Lữ Tú Tài mới phát hiện ra những chi tiết mà trước đây hắn ta không chú ý.
Bên trong đầu của con rết có khắc một con lừa màu trắng, không ngờ nó cũng là Bạch Lư giống như hắn ta!
Giờ phút này hai bên đều ngừng lại, khó tin nhìn đối phương.
Giây phút này, bọn họ đều hiểu ra tại sao Vô Sinh Lão Mẫu giúp hai bên, chẳng qua là vì bà ta không muốn tín chúng của mình giết lẫn nhau.
Khi ánh sáng trắng trên lưng yếu đi, Lữ Tú Tài khó khăn đứng dậy và nhìn xung quanh, nhìn những cặp mắt trong bóng tối, đám rết nằm la liệt.
Lữ Tú Tài cực kỳ không thể tin nói: "Hóa ra ngươi thật sự là Bạch Liên Giáo? Điều này sao có thể! Các ngươi là tai họa ăn thịt người! Các ngươi dựa vào cái gì tin Vô Sinh Lão Mẫu?”
Vải đen trên vai và vải trắng trên đầu tín chúng Pháp Giáo trong ký ức của Lữ Tú Tài, hiện giờ hình ảnh đó bị dấu ấn Bạch Liên thay đổi.
Những thứ trong hang đều không trả lời câu hỏi của Lữ Tú Tài, nhìn thấy Vô Sinh Lão Mẫu mà chúng nó tín ngưỡng không cho chúng giết người này, chúng nó sùng đạo dần biến mất trong bóng tối.
Khi những con rết cuối cùng cũng rút xuống lòng đất, toàn bộ hang động trở nên trống rỗng như trái tim của Lữ Tú Tài.
“Vậy là người bên Đại Tề thực sự đã nói như vậy? Bây giờ họ đồng lòng với chúng ta?” Cao Trí Kiên ngồi trên ngai vàng giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận