Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 457: Xanh trong sương mù

"A, tri huyện đại nhân." Tào bộ đầu hai tay ôm quyền vái chào cỗ kiệu bên cạnh mình.
"Tri huyện đại nhân, sáng sớm mà ngài đã đi ra tuần tra dân tình, nhưng đừng vì bách tính mà làm tổn hại sức khỏe.”
“Ài, ta chịu chút khổ vì bách tính thì có đáng gì.” Thấy sắc mặt của Lý Hỏa Vượng tối xuống, Vương tri huyện vội nghiêm túc hỏi:
“Tào bộ đầu, vụ án người Ngưu Tâm Thôn biến mất ngươi đã điều tra ra cái gì?”
“Tiểu tử nhà ngươi suy nghĩ kỹ hãy trả lời, vị này là cao nhân đến từ Giam Thiên Tư lại đây xử lý việc này!”
"A?" Tào bộ đầu kinh ngạc nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Nhưng người mang đi nguyên thôn dân của Ngưu Tâm Thôn là Giam Thiên Tư.”
“Người của Ngưu Tâm Thôn đã bị Giam Thiên Tư mang đi!”
Lời của Tào bộ đầu khiến lòng Lý Hỏa Vượng rung lên:
"Điều này không thể nào? Giam Thiên Tư tại sao muốn dẫn người nhà của Bạch Linh Miểu đi?”
Nhưng mà ngay sau đó cậu hoàn hồn lại:
“Khoan, có lẽ đây không phải Giam Thiên Tư thật, không chừng là người khác giả trang!"
Nhưng mặc kệ là thật hay giả đều không tốt cho người nhà của Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng đã kiến thức qua Hồng Đại, đám người Giam Thiên Tư chỉ cần có thể xong việc thì chẳng thèm quan tâm giết vài người.
Còn về giả mạo, vậy càng miễn bàn, kết cục chỉ có thể chọn giữa tệ và siêu tệ.
"Bọn họ đi bên nào?”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc hỏi Tào bộ đầu, hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức đuổi theo, không biết có kịp không.
“Dường như đi hướng Thượng Kinh, ta cũng không biết đi bao xa rồi.”
Nhìn Tào bộ đầu run rẩy chỉ hướng tây, Lý Hỏa Vượng nhấc một chân lên yên ngựa, nhảy người lên ngựa lao hướng bên kia.
Nhìn bóng lưng Lý Hỏa Vượng khuất xa, Vương tri huyện nhất thời thở phào một hơi.
Hồ sư gia ở một bên lại gần hỏi:
"Lão gia, theo ta thấy việc này kỳ quái, ngài nói xem phải chăng hai nhóm người này có việc gì?”
Vương tri huyện vẻ mặt không kiên nhẫn:
“Kỳ quái gì kệ nó, chuyện của Giam Thiên Tư liên quan gì bản tri huyện? Khởi kiệu hồi phủ!"
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng trên lưng ngựa lên xuống có tiết tấu, đầu óc rối bời, trong lòng không ngừng xuất hiện các loại phỏng đoán.
“Lỡ như không phải Giam Thiên Tư, vậy có khi nào là ...”
“Ha ha, đừng hở chút giật mình chứ, theo ta thấy nó không giống như quân bài khác xuống tay.”
Lý Hỏa Vượng lập tức quay đầu nhìn Hồng Trung ở bên cạnh, hắn đang buồn chán ngáp dài, nằm lơ lửng.
“Theo ngươi thấy? Ngươi có thể nói nửa chữ thật sao? Ngươi nói như vậy ta ngược lại càng thêm hoài nghi Giam Thiên Tư này là bị Tọa Vong Đạo giả trang."
"Không tin thì thôi, Tọa Vong Đạo chúng ta muốn lừa người đều là quang minh chính đại, không có vụ đổi nơi khác.”
Hồng Trung ngồi dậy, duỗi thắt lưng một cái:
"Ha ha ha, lại nói, ai bảo chúng ta không nói thật? Nói dối cần chín thật một giả, nói dối hoàn toàn thì lừa được ai?”
Lý Hỏa Vượng mặc kệ hắn, vùi đầu tiếp tục lên đường, trong lòng bắt đầu chuẩn bị cho việc kế tiếp có thể sẽ gặp được.
Chạy đi mấy ngày, tuy Lý Hỏa Vượng có thân thể cứng cỏi chịu đựng được, nhưng ngựa dù sao là nhục thể phàm thai, cần nghỉ ngơi.
Chạng vạng một ngày nọ, Lý Hỏa Vượng cột con ngựa dưới một gốc cây, sau đó xoay người lên cây, nhắm mắt lại.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng bị tiếng thì thầm của Hắc Thái Tuế đánh thức, khi lại mở mắt ra thì bầu trời đã tối đen.
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu mơ màng, nhảy xuống ngựa, vỗ vào cổ ngựa đứng ngủ.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, truyền ra thật xa trên con đường đường đất.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy đoán sinh hoạt màn trời chiếu đất thế này sẽ kéo dài bao lâu, chính mình có thể tìm được bọn họ hay không thì cậu phát hiện ra tình huống.
Nương ánh trăng mông lung, Lý Hỏa Vượng ngồi xổm ven đường nhìn dấu giày rậm rạp dưới đất.
Quan sát số người và hình dạng lớn nhỏ, Lý Hỏa Vượng bản năng cảm thấy chắc đây là người cậu cần tìm.
Khi thấy có vết máu xen lẫn trong dấu giày thì Lý Hỏa Vượng hưng phấn kéo dây cương:
“Giá!”
Có lẽ bởi vì đông người nên những người này đi không nhanh, Lý Hỏa Vượng cowĩ ngựa điên cuồng đuổi theo một giờ sau, dấu giày in dưới đất càng lúc càng rõ ràng.
Vì tránh cho đánh rắn động cỏ, Lý Hỏa Vượng nhảy xuống ngựa, giấu thân thể có màu vào trong đất, chậm rãi lần mò qua.
Trời đen ngòm dần bị sắc xanh thay thế. Khi trời sắp sáng, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc tìm được một đám phạm nhân tựa vào nhau thiếp ngủ trong một khu rừng.
Nơi này mặc kệ là nam nữ già trẻ đều bị gông cổ bằng chất liệu gỗ, bộ dạng giam giữ tội phạm quan trọng.
Mới bắt đầu Lý Hỏa Vượng còn không xác định những người này có phải là người mình muốn tìm, nhưng khi thấy người phụ nữ xinh đẹp giống Bạch Linh Miểu bảy, tám phần thì cậu hiểu rằng đã không tìm lầm.
Nhìn thấy những người này tuy rằng sắc mặt tiều tụy, quần áo tả tơi, nhưng đều tứ chi đầy đủ, Lý Hỏa Vượng thả lỏng tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận