Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 476: Lý Hỏa Vượng

Lý Hỏa Vượng điên cuồng vung vẩy đồ ăn trong tay, vọt lên chiếc xe bên cạnh và nhảy lên cùng với âm thanh cảnh báo của chiếc ô tô đó.
"Ta là kẻ điên. Ta là kẻ thần kinh.” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng truyền ra rất xa.
Hành vi kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng đã thu hút sự chú ý của những người khác, khi chủ xe cầm chổi lao tới và liên tục đánh vào người Lý Hỏa Vượng, người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều.
Vào lúc tiếng cười kia của cậu càng lúc càng điên cuồng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một cô bé dễ thương, mẹ cô bé đang nắm tay bé cô đi tránh ra xa, chiếc kẹp tóc anh đào màu đỏ trên tóc quen thuộc đến lạ thường.
Vào lúc nhìn thấy cô bé, vẻ mặt hưng phấn cực độ trên mặt Lý Hỏa Vượng dần biến mất, một lần nữa bị thay thế bởi sự đau khổ.
Sau đó, cậu nhảy xuống khỏi xe, mặc kệ người chủ xe đánh mình, ôm thức ăn trong tay và rời đi.
Đến dưới gầm cầu, Lý Hỏa Vượng lấy nước sông có chút đục kia rót đầy vào cốc trà sữa, bắt đầu uống một cách thờ ơ.
Bánh bao có mùi lạ, chắc là ôi thiu rồi, nhưng cậu không quan tâm, về phần ở bên phía còn lại mình đang ăn gì, cậu cũng không quan tâm nốt.
Chút đồ ăn này, Lý Hỏa Vượng ăn rất chậm rất chậm, như thể đang từ từ thưởng thức hương vị trong đó.
"Chú?" Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé mặc váy liền trắng đang đứng ở lối vào gầm cầu.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, cả người cô bé trông như đang phát sáng.
Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cô, Lý Hỏa Vượng vô thức thốt lên: "Tịch Nguyệt Thập Bát?"
Cô bé nói với vẻ sợ sệt và bất an: “Cháu, cháu không phải tên là Tịch Nguyệt Thập Bát. Cháu, cháu tên là Lưu Vũ Hoan, mẹ cháu gọi cháu là Hoan Hoan.”
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng dậy, Lưu Vũ Hoan sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Cô bé vội vàng cởi cặp sách xuống, đầu tiên đặt một tờ giấy xuống đất, sau đó lấy một gói đồ từ trong cặp sách ra, đặt lên tờ giấy.
Sau khi làm xong việc này, cô bé có chút hoảng hốt, lại nhìn Lý Hỏa Vượng một cái rồi vội vàng chạy đi.
Lý Hỏa Vượng đi tới và cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là ba cái bánh bao được đựng trong túi nilon màu trắng, hơn nữa còn là bánh bao hình con heo mà chỉ có học sinh tiểu học mới mua.
Lý Hỏa Vượng mỉm cười hiểu ý, cúi xuống nhặt nó lên, mở túi nilon ra và bắt đầu ăn.
Bánh bao còn nóng hổi, có vẻ như vừa được lấy ra khỏi lồng hấp không lâu, đây không phải là đồ ăn thừa của cô bé, mà là đồ cô bé đặc biệt mua.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở đó, cẩn thận ăn từng miếng từng miếng. Bánh bao là bánh nhân thịt, thật sự rất ngon.
Đang ăn, cảnh tượng xung quanh Lý Hỏa Vượng lại thay đổi, cậu phát hiện ra mình đang ngồi trên con đường lầy lội, trong tay cầm một quả cầu bùn và gặm nhấm nó.
“Ha ha.” Lý Hỏa Vương bất lực lắc lắc đầu, tiếp tục từng miếng từng miếng gặm cục bùn trong tay.
Sau khi ăn xong, Lý Hỏa Vượng trở lại ngôi miếu, dưới ánh nhìn của những ảo giác khác, cậu nhặt lại thanh kiếm trên mặt đất một cách kiên quyết không do dự.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng liền nghe thấy tiếng bước chân và tiếng móng ngựa, tiếng bước chân kia vô cùng quen thuộc.
“Miểu Miểu?!” Lý Hỏa Vượng cầm kiếm xông ra ngoài, nhưng cậu lại nhìn thấy một người không ngờ tới, người đó là Đại Thần với khăn trùm đầu màu đỏ.
Lúc này, bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần đã ướt đẫm, hai vết nước trượt xuống từ vị trí hốc mắt.
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ phức tạp đứng trước miếu, nhìn ả ta bên cạnh một chiếc xe ngựa ở phía xa: “Ngươi tới làm gì?”
“Gâu gâu!” Màn Thầu vẫy đuôi, từ phía sau xe ngựa chui ra, nó dùng sức giũ sạch nước mưa trên người, hưng phấn lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Màn Thầu vặn vẹo cơ thể, nhảy lên, dùng hai chân trước không ngừng giẫm ra từng dấu hoa mai bùn vàng trên người Lý Hỏa Vượng.
Lúc này, Đại Thần vén xe ngựa bên cạnh ra, Hắc Thái Tuế bị sợi gân bò trói chặt xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Ả ta dắt xe ngựa đi tới, dùng bàn tay lạnh lẽo với móng tay đen nhánh sắc bén kia kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía ngôi miếu đổ nát.
Khi đến nơi khô ráo duy nhất trong miếu, Đại Thần lấy khăn tay lau sạch nước mưa và bùn đất trên người Lý Hỏa Vượng trước, sau đó lấy quần áo, giày và tất mới tinh từ trong xe ngựa ra.
Ả ta giúp Lý Hỏa Vượng mặc quần áo, sau đó lại mặc một bộ đạo phục cũ màu đỏ lên người Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi ả ta cúi đầu, thắt dây lưng cho Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra và cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần.
Ngay lập tức, khuôn mặt như bông hoa ăn thịt người kia của Đại Thần hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Chỉ là những cánh hoa và nụ của bông hoa này do vảy rắn và gai nhím cùng với một số thứ tương tự khác tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận