Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1525: Tam thân

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bị thương, Ngũ Kỳ đang băng bó cho người đàn ông râu xồm là tay sai của Triệu Sương Điểm, chị ta cầm hộp y tế chạy nhanh đến, tiêm một ống thuốc vào người Lý Hỏa Vượng rồi luống cuống cầm máu cho hắn.
Nhưng vết thương đầy rẫy khiến Ngũ Kỳ không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Tại sao ... Tại sao ... " Môi Lý Hỏa Vượng tái nhợt không ngừng thì thào lặp lại.
Hắn quét mắt qua mặt từng người, nhìn rõ thần thái của bọn họ.
Lý Hỏa Vượng phát hiện trừ vắng mặt Triệu Lôi, Linh Nhi thường khóe môi co giật cũng mất tích, Tư Mệnh của Bạch Ngọc Kinh lại bắt đầu giảm quân số, lần này giảm quân số hắn không biết còn có thể phục hồi như cũ không.
"Tại sao ta giết nhiều Tư Mệnh như vậy, tại sao không quay ngược về? Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì là không đánh trong Bạch Ngọc Kinh?”
Nhưng Ngũ Kỳ rõ ràng không có thời gian để ý đến những gì Lý Hỏa Vượng đang nói:
“Máu chảy nhiều quá! Nếu tiếp tục chảy thì sẽ thiếu máu lên cơn sốc! Trong mấy người có ai là máu O không?”
“Có tôi.” Một giọng nói khiến tất cả mọi người không ngờ tới chợt vang lên.
Môi Thanh Vượng Lai treo nụ cười đặc trưng xuyên qua những người khác đi đến chỗ Lý Hỏa Vượng và đưa tay phải về phía Ngũ Kỳ.
Khi nhìn thấy sự tức giận và sát ý trong mắt Lý Hỏa Vượng, Thanh Vượng Lai đưa tay đẩy chiếc kính không vành trên sống mũi:
"Đừng kích động, hiện tại huyết áp của cậu không thể cao được. Nếu huyết áp tăng quá cao thì chút máu cuối cùng của cậu sẽ bị đẩy ra ngoài hết.”
Lý Hỏa Vượng đứng bật dậy, rút ra kiếm tiền đồng ra chém hướng Thanh Vượng Lai, những người khác vội vàng xông lên ghì hắn lại.
Rắc!
Tiếng viên đạn lên nòng, hai cây súng từ phía sau chĩa hướng Thanh Vượng Lai, một là của Ba Nam Húc, một là của Dương Na.
Ba Nam Húc khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, cầm khẩu súng lục dí vào gáy Thanh Vượng Lai, trong giọng nói mang theo một chút bất mãn nói: "Thanh Tử, cậu làm việc này hơi quá mức.”
Nhưng đối diện uy hiếp từ cái chết, Thanh Vượng Lai dường như không hề hoảng sợ, với nụ cười trên khuôn mặt, anh ta quay lại nhìn về phía Triệu Sương Điểm đang đi tới: “Chị Triệu, chị không cho tôi cơ hội giải thích sao? Hơn nữa, tôi cũng chưa làm gì mất tính người đúng không nào?”
“Nói đi, cậu làm ơn giải thích rõ ràng tất cả.” Triệu Sương Điểm giơ tay nhận máy tính, vừa nhìn Thanh Vượng Lai vừa gõ nhanh.
Thanh Vượng Lai không có lập tức nói chuyện, anh ta thẳng tắp đứng yên tại chỗ, thong thả từ tốn lấy miếng vải lau kính ra, tháo kính mắt không vành xuống, hà hơi vào tròng kính, lau kỹ rồi lại đeo lên mặt.
“Lý Hỏa Vượng, anh đã thấy đúng không? Chắc chắn thấy rồi phải không?” Thanh Vượng Lai cúi đầu, nhìn xuống Lý Hỏa Vượng dựa vào ván cửa: “Nếu không thì những gì tôi làm đều uổng phí.”
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Ta hiện tại chỉ muốn băm nát ngươi ra!” Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú vào Thanh Vượng Lai, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đối diện Lý Hỏa Vượng uy hiếp, Thanh Vượng Lai thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lại quên rồi, nếu không phải hình thế bức ép thì tôi thật sự không muốn giao tiếp với loại người như anh.”
Ngũ Kỳ ở bên cạnh bực bội nói với Thanh Vượng Lai:
"Đừng nói nhảm nữa! Đứng đó làm gì, mau giơ tay cao lên!”
Tùy theo Thanh Vượng Lai nâng lên tay phải, máu đỏ trong người anh ta dần chảy vào cơ thể Lý Hỏa Vượng theo đường ống:
“Giờ thì sao? Đã nhớ ra chưa?”
Một tay Lý Hỏa Vượng cầm ống ghim giật mạnh ném xuống đất, chống ván cửa cố gắng đứng lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngũ Kỳ tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim: “Ôi! Cậu đang làm gì vậy! Nằm xuống nhanh lên!"
“Rõ ràng anh nhìn thấy tồn tại kia, hiện tại anh còn nghi ngờ quyết định của tôi sao?" Thanh Vượng Lai nghi hoặc hỏi Lý Hỏa Vượng.
Sau khi nghe những lời của Thanh Vượng Lai, Lý Hỏa Vượng dừng lại, không làm động tác quá khích nào nữa.
"Có lẽ anh cho rằng tôi có chút tàn nhẫn, nhưng anh cũng biết rồi, Phúc Sinh Thiên mà anh biết mạnh cỡ nào, đối diện loại cục diện này, kế hoạch của tôi mới là giải pháp tối ưu, chỉ có làm như vậy chúng ta mới có một cơ may sống."
Thanh Vượng Lai nói rồi tiến lên một bước, cúi đầu nhìn hắn, nói:
"Hay là đối mặt với kẻ địch như vậy, anh nghĩ ra được biện pháp khác?”
"Chỉ cần anh có thể nghĩ ra một giải pháp hữu hiệu khác có thể giúp chúng ta vượt qua cơn nguy kịch này, tôi hứa sẽ từ bỏ kế hoạch của mình và giúp đỡ anh hết lòng, tôi hứa."
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng mở miệng nói: "Ngươi cứ nói giúp chúng ta, nhưng ngươi làm bằng cách nào! Ngươi cùng Phúc Sinh Thiên có gì khác biệt! Kết quả cuối cùng có cái gì khác biệt!"
"Đương nhiên là khác." Thanh Vượng Lai thản nhiên nói: "Chúng ta bây giờ chỉ là hình chiếu, hình chiếu dù mất đi nhưng chỉ cần bức màn còn ở đó, chúng ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhưng nếu chúng ta chân thật cũng biến mất thì e rằng ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa."
Lời nói của Thanh Vượng Lai khiến Triệu Sương Điểm không hài lòng: “Đừng nói chung chung, hãy nói cụ thể đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận