Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 774: Không thể nào (2)

"Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta là Lý Hỏa Vượng! Nếu... nếu ngươi dám động đến bọn ta, ngươi chết chắc rồi.” Lữ Tú Tài giả vờ bình tĩnh mà uy hiếp.
Rõ ràng sau khi luyện thành Thần Đả Công của mình sẽ có thể đao cắt không đứt, kết quả lại bị hắn ta chém cho chảy máu rồi, lúc này Lục Tú Tài chỉ hy vọng có thể thông qua danh hạo của sư phụ mình để dọa đối phương bỏ chạy.
"Lý Hỏa Vượng? Chưa từng nghe qua, hơn nữa người này chỉ báo tên của sư phụ, không báo tên sư môn, xem ra tiểu tử này và sư phụ hắn đều là dã tu.”
Thấy đạo nhân kia có chút suy tư mà đứng ở đó, Cẩu Oa hiểu rằng đối phương nhất định không sợ Lý Hỏa Vượng.
Cẩu Oa thở hổn hển nắm lấy bàn tay ngắn chảy đầy máu kia, vội vàng bước nhanh vài bước, đứng trước mặt Lữ Tú Tài và dùng những lời lẽ khác đe dọa đạo nhân kia: "Bọn ta là Bạch Liên Giáo, ngươi đừng chọc vào bọn ta, Bạch Liên Giáo bọn ta rất đông người đấy.”
Trên mặt đạo nhân áo vàng lập tức lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, Bạch Liên Giáo, vậy thì dễ rồi.” Giây tiếp theo, hắn ra lại quả quyết vung thanh kiếm tiền đồng trong tay lên một lần nữa.
Trong toàn thiên hạ, thử hỏi ai mà không biết rằng Bạch Liên Giáo là kẻ không có hậu thuẫn và dễ bắt nạt nhất, hơn nữa ngày ngày đều chạy đông trốn tây như một đám chuột, động tĩnh lớn một chút cũng sợ Giam Thiên Tư ngửi thấy mùi mà đến.
"Con mẹ ngươi, ngươi có thể đừng nói không!" Hai tay nắm lấy tiền đồng đang vung tới, Lữ Tú Tài suy sụp mà hét lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cẩu Oa dứt khoát quay đi, không thèm quay đầu lại mà xông về phía tiền viện.
"Con mẹ ngươi, Cẩu Oa, ngươi sinh con không có lỗ đít.” Dưới lời mắng chửi của Lữ Tú Tài, Cẩu Oa trực tiếp biến mất trong nháy mắt.
"Hahaha! Bạch Liên Giáo các ngươi, không phải đều nói nhập giáo đều là huynh đệ sao? Sao vậy? Đây chính là huynh đệ của Bạch Liên Giáo các ngươi?”
Đạo nhân vừa chế giễu vừa gia tăng sức lực với Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài mặc dù đã học được Thần Đả nhưng nhiều lắm da cũng chỉ dày hơn một chút, đối mặt với đạo nhân chỉ có thể bị động chịu đòn, một chút năng lực phản kích cũng không có. Không lâu sau, hắn ta đã bị đánh đến thương tích đầy mình, ôm đầu cong người như quả bóng.
Nhìn thiếu niên trên mặt đất, đạo nhân cười lạnh, tay trái lật một cái, trong tay hắn ta xuất hiện một ống mực.
"Kha khá rồi, cũng nên kết thúc rồi.” Cùng với việc hắn ta dùng ngón tay ấn vào ống mực, ống mực trong tay dựng lên, mực đen đặc sệt kia từ từ chảy xuống, như nhựa đường nhuốm đen toàn bộ thanh kiếm tiền đồng.
Nhìn thấy cảnh này, Lữ Tú Tài sợ rồi, nhưng lúc này có chạy trốn cũng căn bản là vô ích, vì vậy hắn ta lập tức khóc lóc quỳ xuống đất và dập đầu cầu xin đạo nhân kia.
Ngay khi đạo nhân giơ thanh trường kiếm lên và định chém về phía Lữ Tú Tài, một đường ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong bóng tối, và một cây kim sắt được quấn những chiếc tua trắng bắn thẳng về phía mặt đạo nhân.
Lúc nhìn thấy cây kim tua trắng kia sắp cắm vào mặt đạo nhân, cổ hắn ta lập tức cong lên, đầu một đứa trẻ mọc râu ria nhăn nhó chui ra từ trong y phục, miệng đầy răng sứt lởm chởm há ra, trực tiếp ngậm cây kim kia vào trong miệng.
"Hừ! Vậy mà các ngươi dám to gan hợp lực đánh lén bổn đạo gia.” Trên mặt đạo sĩ áo vàng dần đỏ lên, từng đường gân xanh nổi lên trên góc trán.
Có thể thấy rằng so với sự thờ ơ trước đó, hắn ta của hiện tại trông có vẻ đã thực sự tức giận rồi.
Cùng với việc tay của đạo nhân chỉ về hướng cây kim phóng ra, chiếc áo khoác đen trên mặt đất tự bay lên, đuổi về phía bên kia.
Ngay sau đó, hai mắt hắn ta cụp xuống, trừng trừng nhìn về phía Lục Tú Tài đang run rẩy, giơ thanh kiếm tiền đồng dính đầy mực đen sền sệt trong tay lên, không chút do dự mà chém về phía đầu Lục Tú Tài, hắn ta dự định chém tên này trước rồi sẽ đi chỉnh đốn người thứ hai.
"A a a! Nguồn phù sa tự hỗn độn khởi, bạch liên nhất hiện thịnh thế cử! Vô Sinh Lão Mẫu cứu mạng!" Trong cơn nguy cấp sinh tử này, Lữ Tú Tài đã dùng thái độ thành kính chưa từng có thỉnh cầu Vô Sinh Lão Mẫu của Bạch Liên Giáo.
Khoảnh khắc thanh kiếm tiền đồng đen đen kia cắt qua quần áo của Lữ Tú Tài, chém vào cơ thể của Lữ Tú Tài. Cùng với một đường sáng trắng lóe lên, sợi dây đỏ trên kiếm tiền đồng từng tấc đứt đoạn, cả thanh kiếm tiền đồng lập tức nổ tung, tiền đồng rải rác và nước mực màu đen vung vẩy tứ phía.
Đạo nhân giận dữ bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ kinh hãi lùi lại ba bước: "Chuyện này... chuyện này không thể nào. Vô Sinh Lão Mẫu sớm đã chết rồi!"
Mà sau khi Lữ Tú Tài phát hiện mình chưa chết, kinh ngạc đứng thẳng dậy, vì y phục đã bị rách nát, bức tranh vải trong ngực hắn ta kia rơi xuống đất.
Trên tấm tranh vải là một bông sen trắng đơn giản, lúc nhìn thấy bông sen này, đạo nhân lại lần nữa liên tục lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận