Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1239: Bạch Ngọc Kinh (2)

"Chẳng lẽ ta lại đoán sai rồi? Vậy ta nên trở về nhỉ?"
Ngay khi đầu Lý Hỏa Vượng xuất hiện suy nghĩ này, hắn cảm nhận được dưới người xuất hiện một chiếc gương, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, đưa tay sờ nhẹ lên tấm gương kia.
Sau một khắc, hắn nhìn thấy mình, bản thân bên trong tấm gương kia cũng đang nhìn mình, hắn vẫn nhớ như in bên phía Ngưu Tâm Thôn có hồ hoa sen, mình rất ít khi đi đến nơi đó.
Nếu như đến bên kia, trên cơ bản chỉ có một mục đích duy nhất, đó là liên lạc với Quý Tai thông qua cái bóng!
"Quý Tai?" Trong gương, bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng mở miệng nói chuyện, câu hỏi của đối phương lập tức dọa Lý Hỏa Vượng vội buông tấm gương ra.
Lý Hỏa Vượng giơ đôi tay run rẩy lên, nhìn tay mình với vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi: "Quý Tai? Bây giờ ta là Quý Tai rồi? Lý Hỏa Vượng chỉ cần đến Bạch Ngọc Kinh, ta chính là Quý Tai rồi?"
Trong phút chốc, đầu óc Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng hỗn loạn, giờ khắc này, Tư Mệnh mà hắn đã từng phàn nàn lại trở thành chính hắn.
Lý Hỏa Vượng vẫn hơi không tin nên bèn đưa tay chạm vào tấm gương kia lần nữa, sau một khắc, một đoạn độc thoại như đã từng quen biết vang lên từ bên kia.
"Ngươi nói đi chứ? Sao ngươi không nói gì!" Bên kia Lý Hỏa Vượng cực kỳ tức giận.
"Thiên tai ập tới lần này hoàn toàn khác trước! Trước đây cùng lắm là không còn thối rữa, không còn ban ngày, còn lần này lại là không còn cái chết!"
Mà cùng lúc hai tay Lý Hỏa Vượng rời khỏi cái gương kia, Lý Hỏa Vượng trong gương như ngừng lại tại chỗ, chờ đợi Quý Tai trả lời lần nữa.
Lý Hỏa Vượng khiếp đảm nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, những lời này đều do mình nói ra cách đây không lâu! Mình của quá khứ đang nói chuyện với mình của bây giờ! Mình của bây giờ là Quý Tai!
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng hiểu ra được tình huống này, những tấm gương dưới người trở nên càng ngày càng nhiều, trong mỗi một mặt gương đều là Lý Hỏa Vượng đang tìm kiếm Quý Tai ở các mốc thời gian khác nhau.
Có một số là đã xảy ra trước đây, còn có một số là sau này chưa từng xảy ra.
Khi nhìn mình trong tương lai, Lý Hỏa Vượng chợt như hiểu ra điều gì đó, xem ra chỉ có ở nhân gian mới có thời gian, trong Bạch Ngọc Kinh không có thời gian.
Ở nơi này, quá khứ chính là tương lai, hiện tại và tương lai cũng không được phân rõ ở đây: "Đại Tư Mệnh… Vô Vãng Vô Tiền?"
Vào lúc Lý Hỏa Vượng thoáng hiểu trước đây Gia Cát uyên đã viết gì trên cây quạt, khung cảnh trống vắng xung quanh bắt đầu xảy ra thay đổi, bắt đầu trở nên chật chội. Một vài mảnh vỡ trong quá khứ bắt đầu xuất hiện.
Những chuyện này có vài phần xảy ra ở quá khứ, vài phần xảy ra ở tương lai. Nhưng ở nơi không có quá khứ và tương lai này, tất cả đều xảy ra ở hiện tại.
"Có cái gì đó đang động đậy!" Lý Hoả Vượng lớn tiếng hô hào với vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng bắn xúc tu mọc đầy rồng hướng về phía xung quanh, suýt nữa đã bắn trúng thứ gì đó.
Cuối cùng xung quanh bắt đầu ồn ào và cuối cùng Lý Hoả Vượng cũng tìm được thứ mà mình muốn tìm, Tư Mệnh đều đã trở về!
Bọn họ đang đánh nhau, giữa Thiên Đạo và Thiên Đạo xảy ra va chạm, nhanh chóng xé rách Bạch Ngọc Kinh rồi lại đồng thời nặng nề khép lại.
Mà giờ phút này, Lý Hoả Vượng đang đứng ở trong kẽ hở của những thứ đó, bốn phía bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm.
Trước đây, Lý Hoả Vượng không rõ, vì sao khi đám Quốc sư vào Bạch Ngọc Kinh lại phải chọc mù mắt, bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu ra.
Trong Bạch Ngọc Kinh này, nếu có mắt, thấy quá xa, biết được quá nhiều thì sẽ không thể tập trung vào chuyện của mình, cũng giống với hắn bây giờ.
"A a a!" Tròng mắt Lý Hoả Vượng rung động, nhìn về phía cực xa kia, hắn thấy được một vài thứ ở quá khứ chui vào, đó là những thứ đang diễn ra thay đổi trong quá khứ, hắn biết Đại Na bị điên như thế nào, một vài Thiên Đạo không nên tồn tại.
Những Thiên Đạo kia còn tồn tại! Do những Thiên Đạo lẽ ra không nên tồn tại này mới khiến cho Đại Na hoàn toàn phát điên! Khiến thế giới này thực sự bị điên!
Theo sự xuất hiện ngày càng nhiều của Tư Mệnh, càng ngày càng nhiều chi tiết từ từng cái góc độ và thời gian không ngừng chui vào đầu Lý Hoả Vượng. Những thứ đó nhảy vào liên tục, chen chúc ép những thứ vốn nên tồn tại trên người Lý Hoả Vượng phải ra ngoài.
Nhưng sau khi Lý Hoả Vượng móc hai mắt mình ra, tình hình đã trở nên tốt hơn nhiều, cuối cùng hắn có thể tập trung lực chú ý vào chuyện mà mình muốn làm.
Mặc dù không có mắt, nhưng các giác quan khác của Lý Hoả Vượng vẫn còn, sáu xúc tu của hắn cũng vẫn còn, hắn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ không cảm nhận được xa đến vậy.
Hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh của những Tư Mệnh kia, ngửi thấy mùi của bọn họ, nếm được vị của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận