Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 772: Đạo sĩ

"Cha, chúng ta đi thôi. Đạo sĩ này đang bắt ma đuổi quỷ, không liên quan đến chúng ta." Lữ Cử Nhân đang chuẩn bị quay người đi lại bị phụ thân nhà mình một tay nắm lấy.
"Đợi một lát đã, xem xem rồi tính, ngộ nhỡ nam nhân kia không sống được, vậy chính là có việc cho chúng ta rồi.”
Mà ngay bên cạnh Lữ Trạng Nguyên, Lữ Tú Tài vừa chen vào đã nhìn đạo sĩ kia với vẻ mặt kinh ngạc, nói chính xác thì thứ hắn ta nhìn thấy là thanh kiếm tiền đồng trên lưng đạo sĩ kia.
"Thật là khó hiểu, thanh kiếm tiền đồng trên lưng người này vậy mà lại giống hệt như thanh kiếm của sư phụ ta..." Mà câu lẩm bẩm này đã bị Cẩu Oa phía sau nghe thấy hết.
“Ha!” Nam nhân trên tấm ván đột nhiên đứng bật dậy, nhảy cao ba thước.
Ngay lập tức, tiếng kinh hô khóc la không ngừng, cảnh tượng này khiến mọi người vây xem nhao nhao lui về sau.
"Nghiệp chướng! Trước mặt bổn thiên sư mà ngươi còn dám làm hại người vô tội!"
Đạo nhân dùng sức quẳng chiếc chiêng trong tay, đánh mạnh vào vùng bụng nam nhân kia, buộc hắn ta phải cong người.
"Thái thượng đài tinh, ứng biến không ngừng, trừ tà buộc quỷ, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh mẫn, tâm thần an yên, tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh.”
Đạo sĩ kia nắm lấy gạo trên pháp đàn, sau khi rắc lên cây nến đỏ, trực tiếp ném về phía người của nam nhân kia.
“A a a.” Bị gạo kia đánh trúng, trên người nam nhân kia bốc lên khói đen.
Sau khi một đám khói đen chui ra từ trong miệng hắn ta và dần dần tan biến dưới ánh sáng mặt trời, cơ thể hắn ta mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Lúc một người đàn ông phúc hậu mặc một thân gấm vóc bên cạnh chạy tới, phát hiện nam nhân kia chưa chết hơn nữa còn đang gọi cha mình, ông ta lập tức òa khóc, dẫn theo gia đinh của mình quỳ trên mặt đất mà lạy đạo nhân kia.
"Thật thần kỳ, thần tiên sống, trong nháy mắt đã cứu sống rồi.”
"Đúng đúng đúng, nếu như không phải gặp được vị cao nhân này, dòng độc đinh của Trương gia sợ rằng đã mất mạng ở đây rồi.”
Nghe thấy tiếng bàn luận kích động xung quanh, Lữ Tú Tài đầy vẻ khinh thường: "Đây thì có gì chứ, nếu sư phụ ta ở đây...”
Bất kể Lữ Tú Tài nói thế nào, những người xung quanh, bao gồm cả Lữ Trạng Nguyên, đều bị thu hút bởi tin tức Trương gia này sắp mở tiệc ăn mừng tối nay.
"Các ngươi đều nhìn kỹ rồi chứ, có cơm ăn rồi, hắn sống lại cũng có hy vọng.” Lữ Trạng Nguyên đi về phía gia chủ đang vui mừng như điên kia.
Sau một vài lời tốt lành, ông dễ dàng thuyết phục Trương viên ngoại kia thuê Lữ Gia Ban lên sân khấu hát kịch.
Sau khi vội vàng nói lại vài câu, Lữ Gia Ban liền bắt đầu làm việc, vừa phải dựng sân khấu vừa phải trang điểm nên thời gian khó tránh khỏi có chút gấp gáp.
Đêm đó, Lữ Trạng Nguyên dẫn theo học trò và con trai của mình dốc hết sức mà hát, chủ nhà và khách khứa đều rất vui mừng.
Khi màn đêm buông xuống, những vị khách đã ăn uống no nê tụm năm tụm ba mà rời đi, Lữ Tú Tài lại nhìn vị đạo sĩ trên bàn chính, sắc mặt mang theo chút do dự.
"Ngươi nhìn cho kỹ, rốt cuộc thanh kiếm kia có phải là thứ mà Lý sư huynh đeo trên lưng không?” Cẩu Oa bên cạnh thấp giọng thúc giục.
"Cái này... có lẽ là như vậy... quá xa rồi, ta nhìn không rõ, tốt nhất thì phải cầm trong tay mới có thể biết có phải hay không.”
Nghe thấy lời này, Cẩu Oa suýt nữa muốn hộc máu: "Ngươi có thể đáng tin cậy một chút không?”
"Vậy hay là... chúng ta trực tiếp qua hỏi xem? Nếu kiếm của sư phụ ở trong tay hắn ta, có lẽ hắn ta biết tung tích của sư phụ.”
"Chuyện này thì hỏi thế nào? Ngộ nhỡ kiếm đó là do hắn ta cướp về từ trong tay Lý sư huynh thì sao? Ngộ nhỡ trước kia hắn ta từng có thù oán với Lý sư huynh thì sao?”
Vào lúc hai người đang tranh luận không dứt, bọn họ bỗng nhìn thấy đạo nhân kia ghé vào tai chủ nhà nói gì đó rồi dẫn chủ nhà đi về phía hậu viện với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hắn ta sắp đi rồi! Nhanh đi theo!" Lữ Tú Tài không chút do dự lặng lẽ theo sau.
Cùng với việc rời khỏi ngoại viện, đi đến nội viện, khung cảnh xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng nói chuyện của đạo sĩ và chủ nhà lọt vào tai Lữ Tú Tài.
"Thiên sư, trong nhà ta thật sự còn có tà túy chưa bị tiêu diệt?”
"Ừ, không sai, việc thấy ma của con trai ông có liên quan đến tà túy này, nếu tà túy không được trừ bỏ, nhà các ông vĩnh viễn không có ngày bình yên.”
"Vậy... vậy phải làm thế nào?”
"Đừng hoảng, có bổn thiên sư ở đây, lúc này tà túy kia có lẽ đã nhập vào vật nào đó, chỉ cần ta tìm được vật kia, mọi chuyện đâu vào đó.”
Đạo nhân áo vàng lật tay một cái, trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện một chiếc la bàn đồng cũ kỹ, hắn ta vừa niệm thần chú vừa nhìn chằm chằm vào la bàn và bắt đầu tìm kiếm.
Một bàn tay vỗ vào vai Lữ Tú Tài đang trốn sau hòn non bộ, khiến hắn ta lập tức giật mình sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận