Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1358: Thiên Trần Quốc

Khi một Lý Hỏa Vượng khác mọc ra từ lưng hắn, hai người cùng niệm chú:
“Kim quang xử, nhật nguyệt tiềm. Bảo toàn thì, quỷ thất sắc. Hiển tung vu trần thế, vệ giá vu diêm phù."
Khi nghe thấy hai Lý Hỏa Vượng niệm chú, đám người Thiên Trần Quốc ở phía xa đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Trước kia có một số đại quân không thể nói không tự sát thành công đã kể lại, người Thiên Trần Quốc biết tà tu mặc áo đạo sĩ màu đỏ này có thể mời Đấu Mẫu đến giúp đỡ.
Đừng nhìn bọn họ hiện tại người đông thế mạnh, đối phương chỉ có một người, nhưng khi đối mặt hóa thân Đấu Mẫu thì cả đám không bằng một móng út của người ta.
Giây sau, tất cả mọi người lập tức mạnh ai nấy chạy, lấy tốc độ nhanh nhất biến mất ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khoảnh khắc bọn họ biến mất, lời niệm chú của Lý Hỏa Vượng cũng vừa kết thúc, nhưng ngay sau đó lại không có chuyện gì xảy ra.
"Hừ." Lý Hỏa Vượng cười lạnh đứng lên, Lý Hỏa Vượng trên lưng hắn nhanh chóng đung đưa lộ ra một thiếu nữ vẻ mặt xinh đẹp, không phải Lý Hỏa Vượng tu chân ra mà là Lý Tuế giả trang.
Vừa rồi Lý Hỏa Vượng không có niệm Võng Thiên Bảo Hạo thật sự, hắn cố ý đọc thiếu vài chữ xưa, đối phó đám người này chưa cần chơi thật, dùng trò vặt trong ‘sách lừa dối’ cũng đủ để giải quyết rắc rối lần này.
Tuy người Đại Tề không ngừng vái lạy niệm tên khiến Phi Cang Cương xác thực càng ngày càng tăng, nhưng tích lũy đủ cho một lần cũng không dễ dàng, loại vật này không thể lãng phí trong một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nguy cơ kết thúc, bên Đại Tề tạm thời an toàn, Lý Hỏa Vượng nhìn quanh khu rừng rậm rạp, chuẩn bị rời khỏi nơi này trước.
Người bên này chắc chắn đều biết chuyện Lý Hỏa Vượng đến Thiên Trần, hắn phải tranh thủ mò rõ chi tiết ở đây trước khi bị họ tìm thấy.
Liên quan đến Thiên Trần Quốc, Lý Hỏa Vượng hiện tại căn bản không biết cái gì, ngoại trừ bọn họ cùng Vô Sinh Lão Mẫu từng có thù.
Điều mà Lý Hỏa Vượng muốn biết nhất là sức mạnh của họ bây giờ là bao nhiêu, bọn họ định trả giá đắt cỡ nào cho việc lại giết Vô Sinh Lão Mẫu.
Khu rừng rất rộng lớn và rậm rạp, may mắn thay, Lý Hỏa Vượng đã dùng tầm nhìn tinh tường của mình quan sát thấy một số dấu giày để lại mới không lâu.
Thông qua dấu giày, Lý Hỏa Vượng cũng tìm được một số bẫy dùng để bắt thú, từ đây có thể thấy chủ nhân của dấu giày chắc hẳn là một thợ săn.
Chỉ cần tiếp tục đi theo dấu giày chắc rất nhanh sẽ tìm được nơi người cư ngụ.
Nhưng trước khi Lý Hỏa Vượng tìm được chủ nhân của dấu giày thì trời dần tối.
Nhìn mặt trời dần lặn, Lý Hỏa Vượng nhớ tới một chuyện quan trọng, lập tức nhắc nhở: Tuế Tuế, giúp ta đếm canh giờ, xem nơi này có bao nhiêu long mạch."
“Dạ.” Tùy theo Lý Tuế đồng ý, một ảo ảnh đồng hồ cát trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cát mịn trong đồng hồ cát chậm rãi rơi xuống.
Một chiếc đồng hồ cát vừa lúc là một canh giờ, đồng hồ cát bị lật bao nhiêu lần đại biểu cho Thiên Trần Quốc có bao nhiêu long mạch.
Khi đồng hồ cát rơi được một nửa thì Lý Hỏa Vượng rốt cuộc tìm được dấu vết người ở trong cánh rừng này.
Đứng trong khu rừng tối tăm, Lý Hỏa Vượng nhìn trại thôn lấp lóe đèn đuốc ở phương xa.
Vì tránh cho đó là mai phục của triều đình Thiên Trần Quốc, Lý Hỏa Vượng ở trong rừng quan sát rất lâu, cuối cùng xác định đây là một trại thôn biến mất.
“Đi, chúng ta hãy tìm hiểu sơ về Thiên Trần Quốc ngày nay trong miệng dân chúng bình thường trước.” Lý Hỏa Vượng lau mặt, hắn biến thành bộ dáng của Dương Tiểu Hài, lần mò trong tối đi hướng bên kia.
Xúc tu của Lý Tuế quấn quanh một số tròng mắt chui ra từ lưng Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng nhô ra biến thành một cái bọc vải thô.
Càng lúc càng gần thôn, Lý Hỏa Vượng ngửi được mùi trúc nồng, tính canh giờ thì lúc này xem như giờ ăn cơm chiều.
Lý Hỏa Vượng đi vào thôn không bao lâu, có một người phụ nữ đi về phía hắn, khi hai người nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
Đối phương ngẩn ngơ là bởi vì trong thôn cư nhiên có một người lạ đến. Mà Lý Hỏa Vượng ngẩn ngơ là bởi vì cách ăn mặc kỳ lạ của người phụ nữ này.
Thoạt nhìn nàng đúng là con người, mặc áo ngắn cổ tròn lớn, bên dưới mặc váy dài, trước và sau quấn dây lưng, áo màu xanh sẫm, vải con in hình hoa và vảy cá.
Cái này còn bình thường, đặc biệt nhất là cổ của nàng, cổ cực kỳ dài, dài gấp đôi cổ của người thường, từng chiếc vòng màu bạc chồng lên cổ.
Người phụ nữ thân thể và đầu cách xa nhau một mình đứng trên đường làng tối đen, cảnh tượng này trong mắt Lý Hỏa Vượng có vẻ cực kỳ kinh dị.
"Phụ thân, nàng không phải tai họa."
"Ta nhìn thấy được."
Lý Hỏa Vượng hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Dương Tiểu Hài hỏi đối phương: "Tỷ tỷ, cho ta hỏi, đây là nơi nào?”
Không biết là do khuôn mặt Dương Tiểu Hài non nớt, hay vì người phụ nữ này không có phát hiện cái gì, đối phương trực tiếp trả lời:
“Đây là Ngật Hùng Trại, cậu bé là người ở đâu? Đến chỗ chúng ta làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận