Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 92: Khiêu Đại Thần

Tiếng kẽo kẹt của xe lừa biến mất, làm cho Lý Hỏa Vượng phục hồi tinh thần lại, cậu nhìn thấy những người khác đã đi vào trong rừng tìm củi múc nước.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Lý Hỏa Vượng phát hiện trong bất tri bất giác thái dương đã dần dần ngã về tây, nên nghỉ ngơi rồi.
Cậu cũng không ngồi không, lấy ra kiếm ở sau lưng bắt đầu đào lỗ trên đất, thanh kiếm này cực kỳ sắc bén, không bao lâu, một cái hố nhỏ chừng cái đầu đã được đào xong.
Sỏa Tử bên cạnh sớm đã chuẩn bị, giơ lên cái nồi ở trên xe lừa đặt lên trên cái hố này, chỉ cần ở hai bên trái phải đào thêm lỗ hổng, một bên đưa củi vào một bên thoát khỏi, một cái bếp nhỏ đã hoàn thành.
So sánh với cơm, mì sợi vẫn thực tế hơn, dễ dàng cất nấu cũng thuận tiện.
Chờ nước trong nồi sôi lên, mấy khoanh mì trường thọ lớn mua ở trấn nhỏ quan khẩu được thả vào.
Ven đường hái một ít cây bồ công anh làm rau, mỗi người một cái trứng vịt muối làm món mặn, mỗi người một chén lớn mì, cơm chiều đã hoàn thành.
Lý Hỏa Vượng dùng đũa đâm vỡ trứng vịt muối đang chìm nổi ở trong nước nóng, lòng đỏ trứng bên trong chảy ra, nháy mắt làm cho mặt nước nóng nổi lên một tầng váng dầu màu vàng, xem qua cực kỳ kích thích vị giác.
Dùng đũa gắp cành bồ công anh nấu nhuyễn bỏ vào trong miệng thong thả nhai nuốt, hương vị hơi đắng, vị có chút giống rau chân vịt.
Cậu trước đây cũng không biết cây bồ công anh có thể ăn, nhưng trước đó nhìn thấy lão hòa thượng ăn được, mới biết thứ này cũng là một loại rau dại.
Thổi đi khí nóng, Lý Hỏa Vượng uống một ngụm lớn canh, dạ dày nhất thời ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái.
Nhìn thấy rau dại này, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhớ tới lão hòa thượng chùa Chính Đức.
"Cũng không biết hắn thế nào, hắn ngốc như vậy, cũng nhìn không thấy thứ gì cả, hẳn sẽ sống rất tốt ở trong loại hoàn cảnh này?"
Một đôi đũa gắp lòng đỏ trứng vịt muối còn bốc khói đặt ở trong bát Lý Hỏa Vượng, "Tôi không ăn lòng đỏ trứng." Bạch Linh Miểu ngồi ở bên cạnh cậu thấp giọng nói.
Lý Hỏa Vượng yên lặng gật gật đầu, dùng đũa gắp mì bỏ vào trong miệng. "Trong lòng tôi có cái đạo linh, cô còn nhớ không? Là thứ tôi mang ra từ trong Thanh Phong quan."
"Ừm."
"Hiện tại tôi nói cho cô cách sử dụng nó, vạn nhất tôi xuất hiện chuyện gì, cô nhớ lấy ra bảo mệnh."
"Được."
"Đầu tiên, cô cần lắc lên, lúc này cô sẽ cảm giác đầu cực kỳ choáng váng, nhịn xuống, sau đó từ trên đất bốc lên một nắm bùn bỏ vào trong miệng....."
Bầu trời dần dần tôi đi, bát của Lý Hỏa Vượng đã trống, cậu cũng đã nói xong.
Bạch Linh Miểu lấy bát từ trong tay Lý Hỏa Vượng, đi về phía sông nhỏ ở trong rừng.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, bất tri bất giác chuyển biến thành bóng lưng một cô gái mặc đồng phục trung học màu đỏ, đó là bóng lưng Dương Na.
Dùng sức lắc lắc đầu, Bạch Linh Miểu lại lần nữa biến trở lại, Lý Hỏa Vượng có chút bực bội nằm lăn ra đất, nhìn về phía tinh không đang dần dần rõ ràng.
Đêm dần dần sâu, Lý Hỏa Vượng vẫn thủ nửa đêm trước, giấc ngủ của cậu gần đây không tốt lắm, hoặc là nói giấc ngủ của cậu cho tới giờ vẫn không có tốt.
Lý Hỏa Vượng dùng kiếm khởi lên đống lửa trước mắt, bỏ thêm một cây củi vào.
Lắc lắc, Lý Hỏa Vượng nương ánh lửa, nhìn về vũ khí của mình.
Vũ khí chém sắt như chém bùn này, ở trong tay cậu thật sự có chút nhân tài không được trọng dụng, không phải dùng để làm xẻng đào hố, thì dùng như que cời lửa, hiện tại biến thành mũi kiếm đen như mực, mười phần khó coi.
Duy nhất một lần thấy máu, thì lại là tự cắt cổ mình.
"Trường Minh sư huynh à, nếu ngươi nhìn thấy bảo kiếm của mình rơi đến bước như vậy, có phải sẽ tức giận đến sống lại hay không." Lý Hỏa Vượng tự nói rồi một lần nữa cắm trường kiếm về vỏ kiếm phía sau lưng.
"Sào !" phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, làm cho Lý Hỏa Vượng đứng bật lên, từ trong đóng lửa cầm lên một cây củi đang cháy, trực tiếp ném qua.
Ánh lửa sáng ngời chiếu sáng lướt qua một bóng người, cuối cùng dừng ở trước một đôi giầy thêu.
Đôi giầy thêu nọ cực kỳ đỏ, đỏ đến dọa người.
"Người nào! Đi ra! !" Lý Hỏa Vượng hô to làm cho những người khác đang trong ngủ mơ lảo đảo ngồi lên.
Khi bọn họ nhìn thấy cặp chân mang giầy thêu ở xa xa kia, nhất thời bị dọa đến hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng rút kiếm rút đao không ngừng.
"Ha ha ha, đừng ra tay. Một hồi hiểu lầm mà thôi."
Theo một đạo thanh âm hiền hoà vang lên, một người đàn ông tóc trắng, chừng năm mươi tuổi đi ra từ trong khu rừng tối như mực.
Ông ta trên người ăn mặc mộc mạc, từ mụn vá trên quần áo có thể thấy ông ta hẳn không giàu có, trên người trừ bỏ một cái túi nhỏ trên lưng ra, thì bên hông có đeo một cái trống dơ bẩn có đeo nhiều sợi dây màu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận