Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1276: Pháp Hội (2)

Và lúc này, Bạch Linh Miểu đứng ở trung tâm của cả Pháp Hội hiển nhiên cảm nhận được có chỗ nào đó không giống với trước đây, những thứ không nhìn thấy cũng không chạm được trong sự tối tăm đó ngày càng gần hơn.
Thập Nhị Phẩm Kim Liên tỏa ra ánh bạch quang mạnh mẽ được đặt trên cây đồng thanh, chiếu rọi mọi thứ xung quanh.
Bạch Linh Miểu nín thở, ngồi khoanh chân dưới cây đồng thanh, mắt nhắm tĩnh tâm bắt đầu tụng kinh: "Vô Sinh Lão Mẫu, muôn dân thiên hạ cần ngài, nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ đến giúp ngài!"
Lúc này, tiếng niệm chú của Huyền Tẫn cũng vang lên, giống như một con cá chạch trơn bóng hòa lẫn với tiếng tụng kinh của các tín đồ Bạch Liên.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, Bạch Linh Miểu đã hoàn toàn không biết gì nữa, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đã chìm trong bạch quang, tọa định tu thiền, dốc sức liên lạc lại với Vô Sinh Lão Mẫu.
Trong tiếng tụng kinh mênh mông này, rõ ràng Bạch Linh Miểu đã ở rất gần, nhưng lại luôn có cảm giác bị ngăn cách bởi thứ gì đó.
Nếu là trước đây, cô đã sớm nhìn thấy Vô Sinh Lão Mẫu, thế nhưng bây giờ, hình như có thứ gì đó đang ngăn chặn liên lạc.
Thời gian từng chút trôi qua, nhưng cục diện này không có bất kỳ thay đổi nào, mà ngược lại càng lùi xa hơn, dường như cô không còn cảm nhận được sự tồn tại của Vô Sinh Lão Mẫu.
Trong mớ hỗn độn, Bạch Linh Miểu không cam lòng, cô cố gắng di chuyển, dốc sức đến gần hơn với Vô Sinh Lão Mẫu.
Cô thật sự đã di chuyển được gần hơn, cảm giác đó lại xuất hiện, mặc dù rất mỏng manh, nhưng một lần nữa, cô cảm nhận được Vô Sinh Lão Mẫu.
Bạch Linh Miểu không ngừng kêu gào, thế nhưng Vô Sinh Lão Mẫu như thể đã chết, chỉ cách một lớp vải mỏng, mà lại không một chút chuyển động.
Ngay lúc này, tiếng niệm chú của Huyền Tẫn đã trở nên rõ ràng bên tai cô, cô cảm thấy bản thân đang di chuyển nhanh hơn.
Không chỉ như vậy, Bạch Linh Miểu còn nhìn thấy một số sợi chỉ trên người mình, những sợi chỉ đó nối từ người cô đến người Vô Sinh Lão Mẫu không biết đang ở nơi đâu.
Bạch Linh Miểu vươn cả bốn tay, dốc sức kéo những sợi chỉ đó, cố gắng đến gần Vô Sinh Lão Mẫu.
Dần dần, khoảng cách của cô và Vô Sinh Lão Mẫu càng lúc càng gần, gần đến mức thậm chí có thể nhìn thấy một vòng đen to lớn bao quanh người Vô Sinh Lão Mẫu.
Chính vì những thứ này đã khiến Vô Sinh Lão Mẫu không cử động nữa!
Bạch Linh Miểu thăm dò đưa tay chạm nhẹ vào vòng đen đó, giây phút tiếp theo, ý định muốn chết mãnh liệt bao phủ lấy tâm nhĩ cô, gột rửa ý chí của cô, ngoài ý nghĩ tự sát thì không còn ý nghĩ nào khác.
Bạch Linh Miểu không còn gì lưu luyến chậm rãi mở mắt, phát hiện không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì lại không ngồi xếp bằng trên Thiên Đàn nữa, cây đồng thành khổng lồ cũng đã biến mất.
Chỉ còn tịnh đế liên tỏa ra ánh bạch quang lơ lửng trên đầu cô, giữ cho cô không sa xuống.
Lúc này, trời đất đảo lộn, bản thân cô đang bồng bềnh trên không trung, một ngọc môn khổng lồ tựa như ngọn núi cao chót vót đang ở trước mặt cô.
Nhưng vào lúc này, Bạch Linh Miểu đã cảm thấy không còn gì quan trọng nữa, cô giơ tay rút cây trâm trên đầu xuống, định cắm mạnh vào cổ mình.
Ngay khi cây trâm sắc nhọn đó sắp đâm vào chiếc cổ trắng nõn của cô, một vuốt thú lông trắng kiềm hãm thật chặt bàn tay đang cầm cây trâm đó.
"Lý Tuế!" Nhị Thần há to cái miệng đầy răng nanh, hét lớn về phía Huyền Tẫn đang chặn đường tà túy ở bên cạnh: "Nơi này xảy ra chuyện rồi! Không phải đã nói có trợ thủ sao? Trợ thủ của ngươi đâu? ".
Khắp nơi xung quanh đều có tà túy vây quanh Bạch Ngọc Kinh, dường như chúng đang có sự rình mò khác thường với kim liên đó, không ngừng mưu đồ đến gần, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Cô vừa dứt lời, vài kẽ nứt từ phía dưới bay ra bầu trời bên ngoài, xé toạc những tà túy đang nhìn chằm chằm xung quanh.
Lý Hỏa Vượng hai tay cầm kiếm, nghiến răng, từ bên dưới bay thẳng lên, đâm kiếm vào Bạch Ngọc Môn ấy, rồi treo ổn định ở đó.
Trợ thủ Huyền Tẫn nhắc đến trước đó, rõ ràng ám chỉ Lý Hỏa Vượng.
"Xảy ra chuyện gì vậy! Các người đến gần Bạch Ngọc Kinh làm gì! Không biết ở đây rất nguy hiểm sao?" Cảm nhận được sau cánh cửa đó có ánh mắt rình mò, Lý Hỏa Vượng hét lên với những người khác.
Huyền Tẫn phất mạnh tay áo dài, lập tức quét sạch tà túy trước mặt, xoay người giải thích: "Chỗ này gần Bạch Ngọc Kinh hơn."
"Lý Hỏa Vượng! Mau giúp với" Răng nanh của Nhị Thần chống lên chống xuống, kẹp chặt hàm trên hàm dưới của Bạch Linh Miểu đang mưu toan cắn lưỡi tự vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận