Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1451: Huyền Tẫn (2)

Thân thể của ông già rất kỳ lạ, tứ chi đều là dị dạng, mắt mù, ngồi trong rổ tre bị một tên ngốc đầu dị dạng cõng.
"Ngươi thật sự muốn làm như vậy? Thức hải của chúng ta vô cùng khổng lồ, nếu chúng ta hợp nhất thì e rằng ngươi không còn là ngươi mà thành túi da của chúng ta.”
Khuôn mặt chết lặng của Lý Tuế hơi co giật, nó kéo áo xuống lộ ra lưng còng, bướu lạc đà hình thành từ đầu người chất chồng.
"Ta hiện tại sớm đã không phải ta, ta hiện tại đều không biết ta có còn là Lý Tuế không.”
Từ lúc nó rơi từ trên trời xuống đã qua lâu lắm rồi, trong lúc đó phát sinh rất nhiều chuyện.
Nước mắt chảy dài trên mặt Lý Tuế, nó thật sự không muốn như vậy, nó rất muốn chờ một trăm sáu mươi năm, quay về ngực của phụ thân, nhưng tình huống không giống như nó nghĩ.
"Đại nhân, ta cam nguyện trở thành túi da của ngài, ta chỉ cầu ngài đồng ý ta một việc, sau khi phụ thân của ta lên trời thì ngươi nhất định phải mang đủ nhiều long khí đi cứu phụ thân của ta.”
Tùy theo ký ức không ngừng lẫn lộn, Lý Tuế đã không nhớ rõ mọi thứ trong quá khứ, đây là vướng bận duy nhất của nó.
Nhưng nếu tiếp tục đoạt xá, Lý Tuế rất sợ sẽ quên luôn điều này, vậy thì không ai giúp phụ thân.
Nó cần chuẩn bị mọi thứ cho điều này, để mình không quên chuyện cứu phụ thân.
Lý Tuế nghĩ đến rất nhiều biện pháp, cuối cùng nó tìm ra cách từ Tư Thiên Giam, đây là hai bên cùng thắng.
"Không cần lo, chúng ta thân là Tư Thiên Giam, đây là chức trách nên làm, chúng ta tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Mặt khác, sau khi chúng ta đoạt xá, Tả Khâu Vịnh sẽ không còn là mối lo, hắn dám can đảm đến Đại Lương thì chúng ta nhất định sẽ khiến hắn có đến mà không có về."
Nghe lời này, Lý Tuế toàn bộ thân thể dần dần tan rã, máu thịt xúc tu rậm rạp mở ra bao trùm hai vị Tư Thiên Giam ở trước mặt.
"Hai vị đại nhân, các ngươi gặp được phụ thân của ta thì nhắn lại giùm, ta rất nhớ phụ thân, rất rất nhớ, nhưng ta đã sắp không nhớ rõ hình dáng của phụ thân ...”
Sau khi Hắc Thái Tuế đoạt xá xong, áo đạo sĩ màu đỏ khoác lên, Lý Tuế biến mất, Huyền Tẫn xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi xúc tu chui ra khỏi lỗ tai hắn, Lý Hỏa Vượng lui về phía sau nửa bước, hắn lại nhìn đằng trước, cảm giác vô cùng xa lạ.
Nếu lúc trước hắn còn muốn lừa mình dối người thì bây giờ sự thực bày ra trước mắt, Lý Hỏa Vượng không cách nào vờ như không thấy.
Tùy theo xúc tu rời xa Lý Hỏa Vượng, hắn thẫn thờ đứng ở nơi đó, trong lòng hụt hẫng.
Lý Hỏa Vượng giờ phút này thật sự muốn khóc, muốn trút ra hết cay đắng trong lòng, nhưng hắn lại khóc không ra, loại cảm giác này toàn bộ chất đống trong ngực của hắn, khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác rất khó chịu.
Qua vài giây, Lý Hỏa Vượng rống lớn, hai mắt đỏ rực, khóe miệng run nhè nhẹ:
“Tại sao ngươi không thể giả vờ mãi mãi? Tại sao? Tại sao không gạt ta?”
Đối mặt Lý Hỏa Vượng kích động, Huyền Tẫn bình tĩnh nói:
“Khi ngươi nhìn thấy bộ dạng thật của ta thì đó là lúc nói cho ngươi, huống hồ ta không phải Tọa Vong Đạo, kỹ thuật biểu diễn của ta không tốt như vậy, chắc ngươi cũng nhìn ra được ta khác với Lý Tuế quá khứ.”
"Lý Hỏa Vượng, có một số việc không thể trốn tránh, Lý Tuế thật sự đã chết rồi, hiện tại chỉ có Đại Lương Tư Thiên Giam Huyền Tẫn."
"Không, không! Ngươi là Lý Tuế! Ngươi nhất định là Lý Tuế!" Trán Lý Hỏa Vượng nháy mắt nổi gân xanh, gắt gao trừng Lý Tuế.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Hỏa Vượng, vẻ ngoài của Lý Tuế bắt đầu biến hóa, những đầu người nhanh chóng nhòe đi, chỉ còn cái đầu của Thượng Quan Ngọc Đình và Màn Thầu.
Nhưng xúc tu vung lên, biến hóa trên người Huyền Tẫn biến mất hết:
"Lý Hỏa Vượng, vô dụng, ngươi đừng quên ta cũng là Tâm Tố, tu chân vô dụng với ta."
Áo đạo sĩ màu đỏ rộng lớn từ phía sau bay tới phủ lên thân thể mập mạp của Huyền Tẫn.
"Ta đã từng đoạt xá hai vị Tư Thiên Giam, nói chính xác hơn là bọn họ tự nguyện khiến ta đoạt xá, bọn họ muốn nhờ cậy năng lực của ta để hợp hai thành một, trên thực tế bọn họ thật sự làm được.”
“Ý chí của hai vị Tư Thiên Giam vô cùng cường đại, đủ áp chế mọi thứ đã đoạt xá lúc trước, chiếm phần lớn. Cho nên bọn họ mới là ta của quá khứ, mà không phải Lý Tuế."
Huyền Tẫn lạnh lùng mà lần đầu gặp lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng ôm ngực, gào thét xé nát tim gan.
Nữ nhi của mình chết rồi, Lý Tuế thật sự đã chết rồi.
"Phụ thân, cái này ăn được không?”
"Phụ thân, con giúp phụ thân!”
"Phụ thân, con rất sợ, con có thể luôn ở trong bụng phụ thân không?”
Sau khi giải thích mọi chuyện cho Lý Hỏa Vượng, Huyền Tẫn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, dù sao chuyện này cũng đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Huyền Tẫn quay người nhìn xung quanh, phát hiện nơi xa xa đã bị tín đồ Bạch Liên bao vây, để lại cho hai người một nơi nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận