Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 123: Thẻ tre

So với Hỉ Thần lần đầu, đến Phật Đà lần thứ hai rồi lại đến lần thứ ba hôm nay, Lý Hỏa Vượng phát hiện được quy luật rõ ràng.
Lúc lần đầu tiên, mình chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Đan Dương Tử.
Lần thứ hai, mình đã có thể nhìn thấy hình dáng của hắn ta.
Mà đến lần thứ ba, Đan Dương Tử không những có thể giao tiếp với mình mà còn bắt đầu dùng sát ý khống chế cảm xúc của mình, hơn nữa còn khiến mình không nhận ra được một số văn tự phổ thông.
Bất kể hiện tại Đan Dương Tử rốt cuộc đã biến thành thứ gì, sự ảnh hưởng của hắn ta đối với mình hiện tại mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Đan Dương Tử từ đầu đến cuối không phải là người tốt đẹp như vậy, mọi thứ hắn ta làm đều là để giành lấy cơ thể này của mình.
Cho dù dưới sự bảo vệ của hắn ta, mình sẽ không vì những nguyên nhân khác mà chết, có điều sợ rằng không lâu nữa mình sẽ hoàn toàn biến thành hắn ta.
Nếu thật sự xuất hiện loại tình cảnh đó, Lý Hỏa Vượng tuyệt đối không thể chấp nhận, thà rằng chết, cậu cũng không muốn biến thành người mà mình căm thù nhất.
Một đôi tay trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cậu.
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu hồng đầy quan tâm đó, cậu khẽ lắc đầu, không giải thích gì cả.
Lý Hỏa Vượng cầm Hoa Nghiêm Kinh trong tay, thuận tay mở một trang ra và nhìn lướt qua vài cái.
“Quyển sách này vô dụng.” Lý Hỏa Vượng đưa ra kết luận, thuận tay ném “Hoa Nghiêm Kinh” trong tay về lại trong hộp gỗ.
Sau khi đọc nội dung của "Hoa Nghiêm Kinh", Lý Hỏa Vượng mới nhớ rằng mình đã nghe các hoà thượng đọc qua cuốn sách này ở Chính Đức Tự rồi, hơn nữa nó còn nằm trong tay rất nhiều hòa thượng khác nhau.
Đây chỉ là một cuốn bản sao kinh Phật vô cùng phổ biến mà thôi, phỏng chừng có thể mua ở bất kỳ tiệm sách nào, so với thứ này thì vàng bạc châu báu kia càng quý giá hơn một chút.
Khi Lý Hỏa Vượng quay trở lại trước mặt những tài vật đó, cậu liền nhìn thấy Cẩu Oa đang dẫn theo những người khác kích động hưng phấn kéo tất cả những chiếc hộp đựng bảo vật ra khỏi căn nhà.
Có điều công việc này rất nặng nhọc, dù sao vàng bạc có giá trị đến đâu cũng là kim loại.
"Không lấy bạc nữa, chỉ lấy trang sức vàng là được rồi. Số vàng này đủ để chúng ta tiêu xài trên đường."
Lời này của Lý Hỏa Vượng vừa được nói ra đã khiến Cẩu Oa nóng ruột mà nhảy dựng lên: “Lý sư huynh! Đây là bạc đấy! Là bạc trắng phau đấy!"
Dùng chân đá chiếc hộp lớn nặng bên cạnh, Lý Hỏa Vượng nói: "Đệ có biết số bạc này nặng bao nhiêu không? Chúng ta còn phải chở người, thuyền chìm rồi, đệ định ôm số bạc này bơi ra ngoài sao?”
"Số vàng này đủ để chúng ta ăn cả đời rồi, đừng quá tham lam, mau đi thôi."
Cẩu Oa vẫn đầy vẻ không cam tâm, không ngừng nhét những thỏi bạc vào trong y phục của mình: "Vậy ít nhiều gì cũng lấy thêm một chút đi, nhiều bạc thế này có thể cưới được bao nhiêu cô vợ, có thể mua được bao nhiêu con bò chứ.”
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý đến cậu ấy, mang theo toàn bộ số vàng cùng với những người khác rồi xoay người dẫn bọn họ rời đi.
Cẩu Oa nhét bạc đến căng phồng, vội vàng đuổi theo phía sau, nhưng chưa đi được mấy bước đã thở hổn hển.
Nhìn thấy bóng lưng của những người khác càng ngày càng xa, Cẩu Oa chán nản giẫm chân, vội vàng ném đi một số bạc rồi vội vàng đuổi theo.
Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi nhà kho, đang định dẫn những người khác đi ra ngoài trại, sau khi suy nghĩ một chút liền đi về phía phòng bếp.
Không lâu sau, khi cậu quay trở ra, vàng trong tay đã đổi thành hai đứa trẻ đã chết với sắc mặt tím tái.
"Vào trong trại kiếm mấy cái lọ đến đây, đợi lát nữa sau khi ra ngoài thì thiêu bọn họ, đựng tro cốt. Người sống không tiễn được, chí ít cũng để bọn họ lá rụng về cội.”
"Vâng, Lý sư huynh."
Những người khác vừa nói vừa chuẩn bị đi tìm lọ, nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, một đường sáng máu xẹt qua bên người họ, mang theo tiếng rít bắn về phía bọn họ.
“Tránh ra hết!” Lý Hỏa Vượng căng cứng cả người, theo bản năng bổ nhào về phía sau.
Chỉ nhìn thấy một đường sáng đỏ lướt qua ngực cậu, cắt chẻ hai người đã chết kia thành hai nửa một cách dễ như trở bàn tay.
Lý Hỏa Vượng mồ hôi đầm đìa, nếu không phải hai đạo đồng chết đuối này che chắn, vừa rồi sợ rằng mình đã bị cắt thành hai nửa rồi.
"Tìm chỗ che chắn mà nấp đi! Trong trại còn có người sống!"
Sau khi Lý Hỏa Vượng một tay cầm chuông một tay cầm kiếm, thận trọng ló ra từ sau một chiếc vại, lúc này cậu mới phát hiện ra một số mảnh vỡ màu trắng dính máu rải rác trên mặt đất phía xa.
"Vừa rồi là thứ gì đã tấn công chúng ta vậy?” Câu hỏi này rất nhanh đã có được đáp án, tiếng bước chân trầm thấp vang lên, một người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận