Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 165: Nhị Thần (1)

Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng đầu ngón tay bị cắn rơi vào chỗ mềm mại, Bạch Linh Miểu mút nhẹ khiến đau đớn nhanh chóng rút đi.
Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi:
“Muội từng nói về Du lão gia với huynh, có từng nghe tiểu tử Ba Hủy không?”
“Ưm ưm.” Bạch Linh Miểu ngậm ngón tay nhẹ lắc đầu.
“Hừm.”
Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, nhìn căn phòng đen ngòm, suy tư: “Rốt cuộc tại sao Ba Hủy ban hai loại năng lực này cho huynh? Nó rốt cuộc là tồn tại như thế nào?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng cố nặn ra bộ dạng của Ba Hủy, nhưng cuối cùng thất bại, dựa vào cảm giác bình thường của loài người căn bản không cách nào tưởng tượng hình dạng của nó.
Cốc cốc cốc!
Hơn nửa đêm, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Lý Hỏa Vượng toàn thân căng thẳng bỗng lật người lại kéo Bạch Linh Miểu vào ngực mình, dùng chăn che kín.
“Ai? Không có chuyện gì quan trọng thì đợi ngày mai nói tiếp!”
“Lý sư huynh, là muội đây, cho muội vào được không? Không hiểu sao muội nằm ở phòng chứa củi.”
Giọng nói kia dịu dàng vô cùng quen thuộc, Lý Hỏa Vượng nháy mắt phản ứng lại, đó là giọng của Bạch Linh Miểu!
Bạch Linh Miểu ở ngoài phòng, vậy người trong ngực mình là ai?!
Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Hi hi hi, tướng công.” Lý Hỏa Vượng cảm giác thứ trong ngực mình rút lại, chớp mắt chui ra ngoài từ phần dưới chăn.
Lý Hỏa Vượng nhanh tay lật chăn lên, lấy tốc độ nhanh nhất đốt nến đỏ, nhưng trong căn phòng không lớn này chỉ còn lại một mình cậu.
Bạch Linh Miểu ở ngoài cửa còn đang kêu gọi:
“Lý sư huynh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này tầm mắt của Lý Hỏa Vượng chuyển qua đầu ngón tay bị mút tái nhợt của mình.
Vết thương dữ tợn lật da thịt ra ngoài căn bản không giống răng của loài người bình thường có thể cắn ra, càng giống răng thú sắc bén cắn!
Tiếng lách cách không ngớt, những người khác liên tục dùng đũa và cháo vào miệng mình.
Hôm nay là ngày lên đường, phải ăn nhiều một chút, nếu không thì không đến giữa trưa sẽ đói, khiến bụng cực kỳ khó chịu.
Nhưng hiển nhiên đây không phải vấn đề mà Lý Hỏa Vượng cần suy xét vào lúc này, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu ở bên cạnh.
Vẻ mặt của thiếu nữ hơi ủ rũ, bởi vì đêm qua cậu không cho Bạch Linh Miểu vào cửa, kêu cô ấy đi ngủ với Xuân Tiểu Mãn.
Thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Hỏa Vượng dọn sạch tất cả đồ màu đỏ trong nhà, để tránh đối phương phát hiện mình tự dưng thành hôn.
Tuy đã giải trừ tai họa, nhưng trong óc của Lý Hỏa Vượng chỉ có một vấn đề: “Đó là cái gì? Đêm qua ta đã ngủ với thứ gì?”
Nhìn vết cắn trên đầu ngón tay là nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hiện tại nhớ lại, Lý Hỏa Vượng chậm chạp phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao muốn tắt nến trước khi vén khăn trùm đầu? Tại sao lúc ở trên giường ‘cô ấy’ và Bạch Linh Miểu khác biệt lớn như vậy?
Trong bóng tối sờ trúng cây trâm trên đầu cô ấy có lẽ căn bản không phải là trâm, mà là thứ vốn có trên đầu cô ấy.
Lý Hỏa Vượng hoang mang khó hiểu:
“Tại sao cô ấy làm như vậy? Nó có chỗ tốt gì cho cô ấy?”
Cả đêm qua Lý Hỏa Vượng gần như không ngủ, vì đề phòng cô ấy lại xuất hiện, nhưng cô ấy không đến nữa.
Về nghi vấn người kia là ai, Lý Hỏa Vượng nhớ lại khăn trùm đầu thì thật ra trong lòng đã mơ hồ có đáp án, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận lại.
Lý Hỏa Vượng yên lặng nhìn Bạch Linh Miểu húp cháo loãng ăn năm cái bánh nướng.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng luôn chú ý tại sao thân thể của đối phương nhỏ xinh là thế mà khẩu vị trở nên lớn như vậy.
Nhìn đối phương ăn sắp xong, Lý Hỏa Vượng dùng mũi chân đá nhẹ chân của cô ấy, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Bạch Linh Miểu lau miệng, buông bát xuống, đi theo.
Khi Bạch Linh Miểu đi vào phòng thì thấy biểu cảm của Lý sư huynh cực kỳ nghiêm túc, đứng ở nơi đó nhìn chính mình.
“Sao vậy Lý sư huynh? Có chuyện gì không?" Bạch Linh Miểu cảm giác được không khí có chút không đúng lắm, phát ra âm thanh nhỏ một ít.
“Muội ngồi đi, huynh có một số việc muốn hỏi muội.” Lý Hỏa Vượng vươn tay đè Bạch Linh Miểu ngồi xuống ghế.
Lý Hỏa Vượng châm chước một lúc, mở miệng nói:
“Huynh nghe Lý Chí nói Khiêu Đại Thần thông thường cần có hai người mới nhảy được, một Đại Thần thỉnh Tiên, một Nhị Thần cho Tiên nhập. Nếu muội có thể dùng Khiêu Đại Thần chữa cho ta thì tức là trừ muội ra còn có một Nhị Thần nữa đúng không?”
Cùng là khăn trùm đầu màu đỏ, Lý Hỏa Vượng buộc lòng phải hoài nghi tối qua là Nhị Thần của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu gật đầu:
“Đúng.”
“Vậy nàng ấy là người sống hay Tiên gia? Hoặc là thứ gì khác?"
"Là người sống, nàng không phải Tiên gia, Tiên gia chỉ xuất hiện khi được mời.”
“Vợ của Lý Chí bò ra từ bao giờ vậy? Chẳng phải đã bị Cao Chí Kiên đập nát đầu rồi chôn chung với Lý Chí rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận