Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 247: Thu hoạch ngoài ý muốn (1)

Lý Hỏa Vượng đương nhiên không quên đám Tọa Vong Đạo ngụy trang thành Áo Cảnh Giáo.
Nghĩ đến hai vị sư đệ bị họ hại chết, còn có các việc họ đã làm với mình thì Lý Hỏa Vượng chỉ muốn moi tim róc xương của họ ra. Dù không tính cả nguyện vọng của Khương Anh Tử, cậu cũng không tha cho họ, chuyện này gần như quan trọng bằng việc giải quyết Đan Dương Tử.
Vẻ mặt hòa thượng vô cùng lo lắng hỏi:
"Nhưng bọn họ lợi hại lắm, ngươi đấu lại họ được không, đạo sĩ?”
“Ta có biện pháp của mình, ngươi yên lặng chút được không!”
Năm vị Tọa Vong Đạo, dựa vào sức một mình Lý Hỏa Vượng thì không cách nào giải quyết, nhưng trên đường đi sau khi cân nhắc, cậu phát hiện chính mình cũng không cần một mình anh dũng chiến đấu.
Đầu tiên, từ việc Khương Anh Tử cũng bị Tọa Vong Đạo lừa gạt có thể nhìn ra, Tọa Vong Đạo dựa vào lừa dối điều khiển Áo Cảnh Giáo trong dãy núi.
Đám thành viên Áo Cảnh Giáo tầng dưới chót lấy Thủ Tam dẫn đầu cũng bị Tọa Vong Đạo lừa, chỉ cần nghĩ biện pháp khiến bọn họ ý thức được chính mình bị lừa thì sẽ thành minh hữu của cậu.
Thứ hai, nhi tử của Tĩnh Tâm sư thái cũng là Tâm Tố như cậu, tại sao người ấy biến thành bộ dạng hiện tại?
Hiển nhiên cũng có liên quan Tọa Vong Đạo, chỉ cần nói rõ ràng chân tướng, tin tưởng sư thái chắc chắn sẽ phi thường vui vẻ báo thù cho nhi tử.
Lý Hỏa Vượng ăn mặc chỉnh tề, lấy Hỏa Áo Chân Kinh bản dịch ra, cật lực nhìn chữ, bây giờ cậu biết con chữ càng ít hơn.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng luôn cho rằng khả năng biết chữ của mình bị Đan Dương Tử mang đi, bây giờ ngẫm lại mới biết không phải vậy, căn bản là bởi vì Đan Dương Tử không chết.
"Căn cứ số lượng chữ ta biết hẳn là có thể quay về Tứ Tề trước khi bị Đan Dương Tử hoàn toàn đồng hóa.” Lý Hỏa Vượng nói rồi khép thư lại, đi ra ngoài.
Cậu vừa bước ra cửa liền trông thấy mọi người đều nặng trĩu ưu tư nhìn mình.
“Ta cần về An Từ Am hỏi các sư thái chút chuyện.” Đây là lý do Lý Hỏa Vượng đưa ra để giải thích cho mọi người cần về lại Tứ Tề.
Đi An Từ Am mấy lần, tất cả mọi người rõ ràng biết cách nói của Lý Hỏa Vượng có vấn đề, nhưng bọn họ cũng không hỏi sâu hơn.
Có lẽ trong lòng bọn họ có ý tưởng khác, đáng tiếc hiện tại bọn họ chỉ có thể đi theo, không dám phản đối.
Một là vì Lý Hỏa Vượng cứu mạng của mọi người, hai là vì bọn họ cảm giác khí thế đáng sợ từ trên người cậu.
“Cao Trí Kiên, đầu không sao chứ?" Lý Hỏa Vượng ôm bụng của mình ngẩng đầu hỏi tên to con bị băng kín đầu.
"Không ... Không ... Không ... ".
"Không có việc gì thì tốt rồi, lo dưỡng thương đi, trong khoảng thời gian này ăn ngon bổ thân thể.”
Lý Hỏa Vượng cực kỳ ngạc nhiên khi Cao Trí Kiên còn sống, nên biết cậu trơ mắt nhìn xúc xắc bằng sắt chui vào huyệt Thái Dương của hắn.
Nhưng mà về sau người khác thu dọn chiến trường phát hiện Cao Trí Kiên còn thở, rồi Bạch Linh Miểu mời lão Tiên của Bạch gia hỗ trợ, Cao Trí Kiên thật sự tỉnh lại.
Lúc trước bị chết chìm là thế, lần này cũng thế, Lý Hỏa Vượng thật sự có chút không thể tin đây là trùng hợp.
Nhưng Lý Hỏa Vượng đã gặp nhiều chuyện còn quái dị hơn việc này, sau khi hỏi thăm Cao Trí Kiên, hắn cũng hoang mang không biết, cậu không hỏi tiếp.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, sống vẫn tốt hơn chết.
Tuy Cao Trí Kiên sống lại nhưng xúc xắc còn mắc kẹt trong óc, về việc này thì Lý Hỏa Vượng đã không dám mong ước gì nhiều hơn.
“Mua được xe ngựa mới chưa? Ta đi xem, không cần dìu, ta có thể đi."
Nhìn bóng lưng Lý Hỏa Vượng dần khuất xa, Cẩu Oa không dám thở mạnh bỗng giật nhẹ, cẩn thận hỏi Triệu Ngũ phía đối diện:
“Này, sao ta cảm giác Lý sư huynh càng lúc càng giống tên Lại Tử Đầu kia nhỉ? Các ngươi có thấy vậy không?”
Lý Hỏa Vượng một tay nhét miếng bánh bao chay nướng khô vàng vào miệng, chậm rãi nhai.
Mắt cậu thẫn thờ nhìn đống lửa trước mặt, trong óc tính toán nơi tiếp theo ở lại.
Bọn họ đang trên đường đi Tứ Tề, họ có thêm ba chiếc xe ngựa cũ kỹ đã xài rồi, đây là bán mấy con lạc đà bù thêm ít bạc đổi lấy.
Muốn tiếp tục đi đường xa xôi, không có xe ngựa không được.
Một chiếc đũa kẹp mì và mấy miếng thịt khô nóng hổi đưa đến bên miệng Lý Hỏa Vượng, chờ cậu há mồm.
Lý Hỏa Vượng cau mày hơi nghiêng đầu:
“Ta tự ăn được, không cần đút.”
“Lý sư huynh bây giờ chỉ có một tay sao mà ăn, trong thời gian chờ tay mọc ra hãy để muội đút cho huynh. À, bao lâu thì tay của huynh mới mọc lại?”
Nghe câu nói tràn ngập lo lắng của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng nâng lên cánh tay phải, nhìn ống tay áo trống rỗng, trong mắt cậu lộ tia đắng chát thì thào:
“Sắp mọc rồi, rất nhanh sẽ mọc lại.”
“Nhưng đứt ba ngày rồi mà sao không thấy dấu hiệu gì cả?” Bạch Linh Miểu vươn tay vén ống tay áo cho Lý Hỏa Vượng, nhìn vết cắt đã khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận