Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 888: Tư Mệnh

Cảm giác tinh thần và thân thể tách lìa khiến Lý Hỏa Vượng cơ hồ rơi vào gần chết.
Nhưng cũng nhờ có sự hành hạ này ngược lại khiến Lý Hỏa Vượng tiếp tục kiên trì niềm tin trong lòng, biện pháp của hắn hữu dụng, nếu không thì tại sao bọn chúng cực lực ngăn cản hắn?
Muốn tu chân ra Tư Mệnh của tương lai dường như là mơ tưởng viển vông, nhưng Lý Hỏa Vượng tin, vô cùng tin tưởng.
Lý Hỏa Vượng bật cười, cười vô cùng vui vẻ.
Cứ như thế không biết qua bao lâu, khi Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại thì phát hiện mình ở trong khoảng không trắng.
Lý Hỏa Vượng hoang mang, Tư Thiên Giam đi đến bên cạnh hắn, nâng hắn dậy.
"Lý Hỏa Vượng, ngươi thật sự sắp đi con đường này sao? Tuy ngươi đã dính nhân quả của Tư Mệnh nhưng chưa chắc đó là nhân quả trở thành Tư Mệnh.”
Lý Hỏa Vượng bất chấp Tư Thiên Giam này rốt cuộc có phải là thật hay không, nói thẳng:
“Ta có thể lựa chọn sao? Nếu ta không đi con đường này, chẳng lẽ khiến ta làm con rối của Đấu Mẫu và Ba Hủy?”
“Ta của tương lai lợi hại không? Chưởng quản Tư Mệnh nào vậy?”
"Mê Võng bản thân." Tư Thiên Giam thật sự đáp lại.
Lý Hỏa Vượng nâng cao tinh thần:
“Ồ, vậy là ta có thể lợi dụng Mê Võng giống như Đấu Mẫu lợi dụng thật giả à?”
“Đúng, nhưng thực lực của ngươi càng mạnh, Mê Võng trong lòng ngươi càng sâu, đây là hỗ trợ lẫn nhau."
Ngay sau đó Tư Thiên Giam vô cùng nghiêm túc nói: "Ta lại lần nữa xác nhận một việc với ngươi, ngươi thật sự muốn đi lên con đường này sao?"
“Tất cả những thứ ngươi để ý có lẽ đều sẽ biến thành hư ảo, còn thứ ngươi từng cho rằng là ảo sẽ biến thành chân thực."
"Ha ha, nói nghe như ta hiện tại có thể phân biệt rõ vậy.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng tự giễu, Tư Thiên Giam nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay ra từ áo choàng đỏ, cởi áo choàng xuống lộ ra áo khoác trắng ở bên dưới.
Áo khoác trắng kia chính là áo blouse mà Dịch Đông Lai mặc.
"Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng?" Bàn tay cầm bút bi của Dịch Đông Lai búng tay mấy cái trước mặt thiếu niên.
Hoàn cảnh nháy mắt biến đổi, Dịch Đông Lai lại biến thành Tư Thiên Giam khoác áo choàng màu đỏ, bốn phía trở lại chiến trường với mùi máu tràn ngập.
Nhưng một giây ngắn ngủi qua đi, Tư Thiên Giam dáng người cao to biến trở về Dịch Đông Lai, mùi máu tràn ngập trong không khí cũng biến thành mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
“Lý Hỏa Vượng, có phải cậu đã quên chính mình còn muốn làm những thứ gì?"
Lời của Dịch Đông Lai khiến Lý Hỏa Vượng khôi phục tinh thần, hắn nhìn thấy thang trượt bằng sắt hình xoắn ốc trong phòng bệnh, thang trượt rất dài, cơ hồ đụng nóc nhà.
Lý Hỏa Vượng vén chăn lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Dịch Đông Lai, hắn chậm rãi tới gần thang trượt xoắn ốc.
Giây sau, thang trượt xoắn ốc biến thành long mạch của Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng đang định bay ra thì giây sau lại biến thành thang trượt.
Lý Hỏa Vượng gãi đầu, kéo thân thể yếu ớt bò lên thang trượt.
Thân thể yếu ớt khiến Lý Hỏa Vượng làm chuyện đơn giản như vậy mà vô cùng khó khăn, thường không bám chắc bị trượt xuống.
Tôn Hiểu Cầm ở ngoài phòng bệnh thấy cảnh này, thật sự không kiềm được muốn lao vào đi hỗ trợ, nhưng bị chồng ôm chặt.
"Dịch bác sĩ đang làm trị liệu thôi miên cho con của mình, lúc này em tuyệt đối đừng đi vào quấy rối! Nghe lời bác sĩ!"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng liếc hướng hai người, mẹ biến thành Binh Gia, cha biến thành Bạch Linh Miểu ngăn cản Binh Gia.
Khi Lý Hỏa Vượng khó khăn lắm mới thuận dọc theo thang trượt leo lên phần cao nhất, hắn nhìn quanh không thấy gì, ngước đầu nhìn đèn hình tròn treo ngược trên trần nhà.
Lý Hỏa Vượng ngồi chồm hổm trên thang trượt, vươn tay tháo lồng chụp đèn tuýp.
"Điều này không thể nào! Đây là điều tuyệt đối không thể! Ta hiện tại là long mạch! Ta ở đâu thì nơi đó là thật! Ngươi không thể nào kiềm chế được ta!” Trong giọng nói của Cao Trí Kiên lộ ra mãnh liệt không cam lòng.
"Thật sự? Giả?" Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút mê mang, hắn bắt đầu phân không rõ.
Lồng chụp đèn hoàn toàn bị tháo ra, Lý Hỏa Vượng từ bên trong móc ra một khối xúc xắc mười tám mặt.
Lý Hỏa Vượng lắp lại chụp đèn, soi xúc xắc dưới đèn, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.
Dịch Đông Lai từ bậc thang bên kia của thang trượt đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cướp lấy xúc xắc mười tám mặt trong tay hắn, bỏ vào túi áo blouse của mình.
"Đi, chúng ta xuống dưới đã.”
Dịch Đông Lai nâng Lý Hỏa Vượng giẫm lên bậc thang bước xuống, đưa hắn quay lại giường bệnh:
“Cảm giác đợt trị liệu này thế nào?”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Cao Trí Kiên ở phương xa ôm đầu, vẻ mặt hoang mang lại đứng lên, hắn có chút nghi hoặc lắc đầu:
“Ta cũng không nói được, bất quá ít nhất hiện tại có vẻ như đã giải quyết xong phiền phức.”
Gia Cát Uyên với thân thể dần tan biến lớn tiếng hỏi:
“Lý huynh, Đại Tề được cứu chưa?”
“Bệnh của ta phỏng chừng sắp hết.”
Nghe lời này, Gia Cát Uyên lộ ra vẻ mặt giải thoát, hoàn toàn biến mất ở trước mắt của Lý Hỏa Vượng.
Dịch Đông Lai hỏi:
“Vậy bây giờ cậu có cảm giác thế nào?”
"Ta cảm giác ... Ta cảm giác, hai bên dường như có cái gì bắt đầu chồng lên nhau.” Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn đôi tay gầy trơ xương của mình.
“Ừm, đây là hiện tượng bình thường, đại biểu biện pháp của tôi có hiệu quả, nhớ kỹ về sau đúng hạn uống thuốc. Phối hợp lại sẽ khỏe nhanh hơn.”
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, một đoàn bác sĩ ùa vào, tặc lưỡi lấy làm lạ chỉ trỏ Lý Hỏa Vượng.
Tôn Hiểu Cầm chen vào trong đám người, vui mừng rơi nước mắt ôm chầm Lý Hỏa Vượng:
“Con trai, con hết bệnh rồi! Trời ơi, con rốt cuộc hết bệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận