Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 517: Đổ sụp (1)

Sau khi cẩn thận quan sát những nghi ngờ, Lý Hỏa Vượng quả hiện đã phát hiện ra tình hình.
Nếu mục đích lần này của Ký Tướng là đối phó với Tọa Vong Đạo thì cho dù thế nào, lão thái giám này cũng nên tập trung mục tiêu vào con người.
Nhưng từ đầu đến cuối ông luôn nhìn chằm chằm vào tứ xà bát trụ trong điện, bàn tính trong tay ông luôn không ngừng lại như thể đang tính toán điều gì đó.
Chẳng lẽ Ký Tướng đang tìm cái gì đó? Dưới tình hình không biết rõ thực lực của ông, quả thực rất khó đoán, trong đầu Lý Hỏa Vượng suy nghĩ lung tung.
"Nhĩ thí chủ. Tay trái năm bước, giết!" Một tiếng sấm đột nhiên nổ vang bên tai của Lý Hỏa Vượng.
Vào lúc nghe thấy lời này, ‘keng’ một tiếng, Lý Hỏa Vượng đã rút Tử Tuệ Kiếm ra được một nửa.
Nhưng nhìn người phụ nữ đang quỳ trên tấm đệm, thành tâm bái Phật, cậu lại tra kiếm vào trong vỏ.
"Tâm Si đại sư, ông chắc chắn lần này không nhầm chứ?”
Có lẽ Giam Thiên Tư có thể tàn sát người vô tội để làm việc, nhưng từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng.
Lý Hỏa Vượng nói ra lời này, tiểu nữ đồng đang bái Phật kia co người lại, chỉ còn lại một bộ quần áo ở tại chỗ.
"Nhĩ Cửu! Tại sao ngươi lại không nghe lời của bần tăng?” Nhìn thấy Tâm Si có dáng vẻ như kim cương trừng mắt, Lý Hỏa Vượng cười lạnh một tiếng.
Cậu cầm đao đi tới bên cạnh đống y phục kia, dùng đao đâm vào trên tấm đệm màu vàng đó, cùng với tiếng kêu thảm như chú cún nhỏ, máu tươi đỏ thẫm không ngừng phun ra từ trên tấm đệm.
Thứ vừa rồi không hề biến mất, chỉ là thu nhỏ cơ thể đến cực điểm, trốn vào trong tấm nệm kia.
"Tâm Si đại sư, nếu mỗi lần ông nói đều chuẩn như vậy, tôi cũng sẽ không tự suy nghĩ vớ vẩn.”
Cậu không muốn bị người khác coi như vũ khí mà sử dụng nữa, đặc biệt đối phương còn là một sự tồn tại ghê tởm như vậy.
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người có chút không ổn, Ký Tướng lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Được rồi! Ta còn chưa chết đâu. Những tên nhóc như các ngươi hành xử tốt một chút, đừng quên ta tìm các ngươi tới đây làm gì.”
Mặc dù Ký Tướng luôn có dáng vẻ cười híp mắt dễ gần nhưng cho dù là Lý Hỏa Vượng hay là Tâm Si cũng không cho rằng ông là quả hồng mềm để mặc người khác nhào nặn, nhìn thấy ông lên tiếng, bọn họ cũng không nói lời nào nữa.
Thời gian từng chút một trôi qua, chẳng mấy chốc bọn họ đã đi vòng quanh Phật Cốt Miếu nửa canh giờ, nhưng ngoại trừ việc phục kích người kia trước đó, không phát hiện được gì nữa.
Cũng không biết là Tọa Vong Đạo đã sớm rời đi rồi hay là bọn họ đang cố tình trốn tránh mình.
Mặc dù đã lâu như vậy rồi nhưng thân là người dẫn đầu, Ký Tướng lại không vội vàng chút nào, ngược lại đôi mắt kia càng lúc càng sáng.
Điều này càng khẳng định phỏng đoán trước đây của Lý Hỏa Vượng rằng Ký Tướng tới Phật Cốt Miếu này chắc chắn là có động cơ khác.
Ngay khi họ bước vào một ngôi điện Phật đầy xác khô một lần nữa, đột nhiên vẻ mặt của Ký Tướng bắt đầu trở nên vui mừng khôn xiết.
Cùng với việc ngón tay gảy bàn tính kia bắt đầu tăng tốc, biến thành từng đường tàn ảnh, những tia lửa nhỏ phát ra từ trên đó.
"Nhanh lên!"
Ký Tướng dựa theo nhịp bước nào đó giẫm lên đá cẩm thạch trên mặt đất, sau khi ông đi vòng quanh ba vòng theo một cách cực kỳ phức tạp, bức chân dung của một vị Bồ Tát ngồi xếp bằng được vẽ ra trên một cây cột, tự chuyển động một cách kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Hỏa Vượng càng thêm chắc như đinh đóng cột mà nói: "Trước đó ta đoán không sai, Ký Tướng này chính là tới tìm đồ vật, cái gọi là thanh trừ Tọa Vong Đạo chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Sau đó chỉ nhìn thấy trên bức chân dung trên cột, Phật Tổ không buồn không vui kia nhanh chóng lão hóa nhăn nheo, không lâu sau liền biến thành một bộ xác khô.
Hai tay của xác ướp luồn dọc theo xương sườn, từ từ tách khoang bụng của mình ra.
Tuy nhiên, khi Ký Tướng đầy vẻ vui mừng ngẩng đầu lên nhìn bức họa xác ướp trên cột trụ, ông lại sững sờ.
Vùng bụng của bức chân dung kia trống rỗng, không có gì cả.
"Tâm Trọc đâu? Bị người khác nhanh chân đến trước rồi? Không phải chứ, nơi này chỉ có ta mới tìm thấy.”
Tâm Trọc? Nghe thấy từ chữ ‘tâm’ trong cái tên này, thân là Tâm Tố như Lý Hỏa Vượng vô cùng nhạy cảm.
"Chẳng lẽ còn có những thứ khác giống như Tâm Tố, nhân hình thiên linh địa bảo? Nếu Tâm Tố là Mê Võng, vậy tác dụng phụ của bọn họ là gì?”
Ngay khi cậu định mở miệng hỏi Thách Bạt Đan Thanh bên cạnh, một âm thanh khó chịu kéo dài khiến tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía những thanh xà nhà trên đầu.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Hồng Đại ăn mặc như ăn mày đột nhiên nói: "Mau đi! Ngôi điện này sắp sập rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận