Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 182: Chó (2)

“Mẹ, con không ăn quýt, đừng cởi trói, cột cả hai tay tốt lắm.”
“À mà lấy vàng đổi thành tiền chưa? Trả hết nợ chưa? Ồ, vậy là tốt rồi."
“Tóc mẹ bạc nhiều, đi nhuộm đi, lúc trước mẹ thích uốn tóc lắm mà.” Lý Hỏa Vượng mỉm cười giơ tay lên, vươn hướng ánh trăng treo trên cao.
“Ôi mẹ đừng hỏi, nguồn gốc vàng sạch sẽ, bán luôn ngọc bội kia chưa? Không bán? Tại sao không?”
Con chó lại dè dặt vòng quanh hai vòng, phát hiện đối phương thật sự không chú ý tới mình thì nó cẩn thận lại gần, nhanh chóng ngậm màn thầu xoay người chạy.
Bởi vì đói muốn chết, con chó chạy vào rừng, nhai ngấu nghiến đến mắc nghẹn.
Khi đã dịu lại, con chó lại đi tới ven đường, khát vọng nhìn về phía kia.
Khứu giác nhạy bén của chó khiến nó phát hiện trong bọc đồ của đối phương còn thức ăn, thậm chí có thịt!
“Bán ngọc bội kia đi, mua lại nhà cũ của chúng ta, có căn nhà mới xem như có nhà ở.”
"Không cần, thật sự không cần chừa phí chữa bệnh cho con, hai người tìm một chỗ, lấy sợi xích cột con lại là được.”
“Con không nói mát đâu, mẹ đừng khóc, con hiện tại thật sự không phát bệnh."
“Grừ!”
Con chó nghiêng đầu hướng Lý Hỏa Vượng kỳ quặc, nó không hiểu đối phương đang làm gì.
Nó lại cảnh giác đến gần, nằm rạp trước mắt Lý Hỏa Vượng, không ngừng vẫy đuôi:
“Grừ grừ!”
Con chó phát hiện đối phương bỗng nhiên chú ý tới chính mình, cái đuôi vẫy càng nhiệt tình.
“Ha ha, ai tặng búp bê vải này vậy? Xấu quá, bộ dạng giống chó, chó ... khoan! Có vấn đề! Con chó kia vẫn còn!”
Lý Hỏa Vượng mới rồi còn điềm tĩnh bỗng đứng bật dậy, biểu cảm vặn vẹo điên cuồng gầm rú với con chó:
“Ta kêu ngươi biến đi xa một chút! Ngươi muốn chết sao!"
Con chó bị dọa sợ, vèo một cái chui vào rừng.
Khi nó nhút nhát lại dè dặt thò đầu ra thì thấy đối phương lộ vẻ mặt áy náy nói chuyện với trăng trên cao.
“Mẹ đừng sợ, chuyện này không liên quan tới mẹ, con không phát bệnh, chẳng qua bên kia có một số việc cần giải quyết.”
“Con thật sự không phát bệnh, hay là các người đi trước, lần sau lại đến thăm bệnh. Con phải giải quyết chuyện bên kia.”
“Vâng, biết rồi, không có bên nào hết, đúng, chính xác, bên kia đều là ảo giác, con sẽ phối hợp bác sĩ chữa bệnh.”
“Gâu!” Con chó sủa với đạo sĩ áo đỏ.
Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảnh giác, trong mắt không có tiêu điểm nhìn xung quanh:
“Không đúng, có động tĩnh."
Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút ra trường kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, ban đầu vẻ mặt đề phòng, ngay sau đó biểu cảm trở nên bức bối.
“Con giải thích không được! Con cũng không có cách giải thích! Các người về đi, về đi!”
Tiếng quát của Lý Hỏa Vượng vang đi thật xa.
Tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng thức trắng, cố gắng ở trong ảo giác dùng phương thức khác đề phòng uy hiếp có lẽ tồn tại trong hiện thực.
Chờ ảo giác dần dần biến mất, Lý Hỏa Vượng phát hiện biện pháp của mình không có hiệu quả.
Cậu đang ôm con chó kia đứng giữa sông nhỏ, con chó thân thiết liếm cằm của cậu.
Tối hôm qua chắc đã phát sinh nhiều chuyện cậu không biết.
“Ài, có vẻ như bên cạnh ta thật sự không thể thiếu người trông chừng.” Lý Hỏa Vượng ôm chó bước sang bên bờ.
“Ngươi muốn có tên là gì?” Lý Hỏa Vượng nhìn con chó vẫy đuôi ở trước mặt mình.
Nuôi vài ngày mà nó vẫn gầy guộc, ít nhất những con rệp hút máu rậm rạp đã bị gắp ra lỗ tai của nó.
Hai lỗ tai bị cắn nát, thoạt trông máu me nhầy nhụa, dù nó ăn đan dược chữa thương của Lý Hỏa Vượng cũng cần một khoảng thời gian mới lành lại.
“Grừ!” Con chó ngồi xổm dưới đất nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng.
Cảnh giác nhìn một lúc rồi nó cúi đầu, cái đầu xương xẩu thân thiết dụi vào tay Lý Hỏa Vượng, muốn cho đối phương sờ mình.
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ đầu của nó, trong mắt lộ ra một chút ý cười.
Buổi tối mấy hôm trước Lý Hỏa Vượng còn tưởng là con chó này có vấn đề, nhưng sau khi trải qua ảo giác tẩy rửa, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình đã nghĩ sai.
Nếu nó thật sự có lòng xấu xa đã sớm thừa dịp Lý Hỏa Vượng rơi vào ảo giác để xuống tay.
Tạm thời nhìn nó giống một con chó, một con chó vô cùng bình thường, tuy không biết nó từ đâu chạy tới.
Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái màn thầu từ trong bọc hành lý ném qua, nhìn con chó hưng phấn nhào lên cắn xé.
“Nếu ngươi thích ăn màn thầu như vậy thì về sau gọi ngươi là Màn Thầu.” Lý Hỏa Vượng phi thường qua loa đặt tên cho con chó này.
"Gâu gâu!" Màn Thầu hưng phấn nhảy vọt lên, dường như có phản ứng với cái tên mà Lý Hỏa Vượng gọi.
Cậu vươn tay phải đã mọc ra chút móng tay vuốt nhẹ lông ở phần cổ con chó:
“Nếu ngươi cũng giống như ta không nhà để về, vậy ngươi hãy đi theo ta, bên cạnh ta có con chó cũng tiện lợi hơn, buổi tối có thể giúp ta gác đêm, ban ngày thì nói chuyện với ta.”
“Lúc phát bệnh tuy ngươi không giúp được gì, nhưng vẫn tốt hơn là không có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận