Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 300: Biến hóa (1)

Mấy chục Du lão gia từ trên trời lao xuống, xông về phía đám người đang cản đường.
Trong tình hình Bành Long Đằng ngã ngựa, những tặc phối quân khác cũng không có tâm trạng hiếu chiến.
Dưới sự giúp đỡ của Du lão gia, bọn họ đã trốn thoát một cách thuận lợi.
Có điều bọn họ vẫn không dám lơ là cảnh giác, những tặc phối quân kia có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Dùng sức quất mạnh vào mông ngựa, toàn bộ xe ngựa chạy về phía đường cái.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng dẫn theo những người khác lấy một số thứ cần thiết và lao về phía một con đường nhỏ.
Dấu móng ngựa có thể xáo trộn phương hướng truy lùng của bọn họ.
Sau khi chạy trên con đường này một thời gian rất lâu, đợi đến lúc những người khác quả thực không chạy nổi nữa, Lý Hỏa Vượng mới để bọn họ nghỉ ngơi ở một nơi thấp lõm.
Đối với việc có thể chạy thoát, Lý Hỏa Vương cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Nữ nhân kia như bị thần kinh vậy, tấn công về phía trái mình, phía bên trái mình có cái gì sao?”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn bên trái mình, phát hiện bên trái mình không có gì cả, chỉ có một mặt đá.
"Lý sư huynh! Lý sư huynh, huynh ở đâu?”
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, trong lòng Lý Hỏa Vương hoảng sợ, mắt của Bạch Linh Miểu chẳng lẽ có vấn đề rồi? Mình lù lù như vậy mà không nhìn thấy?
Cậu đứng dậy và vội vàng đi về phía cô ấy.
Nhưng mới đi được vài bước, tất cả mọi người đều bị dọa giật mình, nhất tề lùi lại về sau.
Nhìn về phương hướng mà ánh mắt khiếp sợ của họ đang nhìn, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa quay đầu nhìn sang bên trái mình.
Lần này cậu nhìn thấy thứ gì đó, một bóng lưng màu đỏ, cùng với một cái gáy.
Cơ thể người đó một nửa ở bên ngoài, một nửa mắc kẹt trong tường, vô cùng kỳ dị.
Lý Hỏa Vượng theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm bằng một tay, lui về phía sau kéo xa khoảng cách.
Ai ngờ rằng khi Lý Hỏa Vượng lùi lại, người đó cũng lùi lại, di chuyển ra khỏi bức tường.
Đợi đến lúc Lý Hỏa Vượng nhìn rõ cách ăn bận trên người của người đó, cùng với túi dụng cụ tra tấn ở vạt áo, cậu chợt hiểu ra.
Đây rõ ràng là thân thể của cậu.
Lý Hỏa Vượng cùng đầu nhìn, phát hiện phía dưới người mình trống rỗng.
Như thể mình hiện tại chỉ là một cái camera treo lơ lửng trên không trung.
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bóng người màu đỏ trước mặt một lần nữa, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Ôi trời ơi, nó thật sự di chuyển rồi.”
Thân thể mình chuyển động rồi, câu này rất dễ lý giải nhưng xuất hiện trên người Lý Hỏa Vượng thì lại trở nên vô cùng khó hiểu.
Lý Hỏa Vương ưỡn lưng, nhìn bóng người màu đỏ cũng ưỡn lưng trước mặt.
Tiếp theo, cậu giơ tay phải lên quá đầu, lại nhìn thấy bóng người màu đỏ trước mặt cũng làm ra động tác tương tự.
Đây chính là thân thể của cậu, tuyệt đối không thể sai được.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu lại lần nữa nhìn xuống thân thể của mình, ở đó trống rỗng nhưng không có thứ gì, nhưng cậu vẫn có thể chạm vào chính mình.
Cậu đưa tay sờ vào cánh tay và mặt nạ tiền đồng trên mặt, hư ảnh phía trước cũng đang làm theo.
Lý Hỏa Vượng bây giờ giống như đang chơi múa rối bóng, thứ phía xa kia chính là rối bóng trong tay cậu.
So với việc thứ này là cái gì, Lý Hỏa Vượng hiện càng muốn tìm hiểu xem thứ này tới như thế nào, nên giải quyết ra sao.
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trước đó khi tay mình bị ghim chặt xuống đất, người phụ nữ đó dùng trường kích bổ về phía mình, thân thể ta đã xuất hiện sai lệch vị trí.”
Lý Hỏa Vượng cũng nhớ lại rằng trước đó khi đối mặt với sự tấn công của mình, người phụ nữ đó luôn tấn công về phía hư ảnh nên mới lộ ra kẽ hở rõ ràng như vậy.
Lúc đó mình căn bản không kịp nghĩ nhiều, bây giờ xem ra là nàng ta đang tấn công hư ảnh của mình.
"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tại sao ta lại có loại năng lực này, như kiểu thế giới này xuất hiện Lỗi vậy, chẳng lẽ thế giới này là giả?”
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt Lý Hỏa Vương bắt đầu lộ ra một tia hoảng sợ, hơn nữa loại sợ hãi này càng lúc càng sâu đậm.
Nhìn thân thể của chính mình bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy giả quá mức.
Hơi thở gấp gáp, cậu nhanh chóng ôm lấy đầu mình, không ngừng nói để làm ám thị tâm lý cho mình, cố gắng ổn định lại nội tâm đang dao động của mình.
"Không đúng, thế giới này nhất định là thật, không thể là ảo tưởng trong đầu được. Ta đây chắc chắn là đã tỉnh thức năng lực đặc biệt của Tâm Tố.”
"Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Ta xui xẻo lâu như vậy, sớm nên gặp được vận may rồi. Điều này là rất bình thường, Lý Hỏa Vượng, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, thế giới kia là giả, thế giới này mới là thật.”
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu bước tới, giơ tay muốn ôm lấy cậu.
Tuy nhiên, cánh tay của cô ấy lại ôm lấy khoảng không, xuyên qua hư ảnh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận