Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 606: Bán Tiên (2)

"Tốt! Lữ lang thật là sảng khoái! Ta kính ngươi một chén!"
Lữ Tú Tài lúc này học theo hành động của những người xưa được ghi lại trong sách, giả vờ không thèm để ý chút nào cầm ly rượu trong tay đặt lên trên bàn.
"Đừng vội uống rượu! Chờ ta chém xong tai họa rồi chậm rãi cùng Quỳ Gia từ từ uống sau!"
Dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lữ Tú Tài lập tức được Quỳ Tam Kim giơ ngón cái khen ngợi, điều này khiến trên mặt hắn ta càng thêm đắc ý.
Những đãi ngộ mà trước đây Lý Hỏa Vượng được hưởng thụ thì mình cũng có thể hưởng thụ, quả nhiên là không tệ.
"Vậy thì tốt, Lữ lang, chúng ta đi luôn bây giờ đi!"
Mãi cho đến tận lúc lên xe, trên mặt Lữ Tú Tài vẫn tỏ vẻ không thèm để ý nhưng trong lòng lại lo lắng bất an, hắn ta không ngừng nhớ lại xem lúc trước khi gặp phải tai họa nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng đã ứng phó như thế nào.
Nhưng suy nghĩ thật lâu, hắn ta cũng không tìm thấy chút thông tin nào hữu dụng, trước đây chỉ cần vừa gặp phải nguy hiểm, lão già khọm kia luôn kéo mình chạy còn nhanh hơn thỏ, đến khi không còn chỗ nào để chạy thì lão ta lại nhét mình vào bên dưới xe ngựa, không để cho mình ra ngoài.
Trong sự oán trách của Lữ Tú Tài, xe ngựa cũng đã đến nơi, chờ hắn ta xuống ngựa quan sát bốn phía mới phát hiện là mình đã ra khỏi thành.
Bốn phía chỉ có một mảnh đen kịt, cũng không biết đây là chỗ nào, chẳng qua khu vực xung quanh Ngân Lăng Thành cũng chỉ có vài điền trang mà thôi.
Xe ngựa đỗ trước cổng một đại trạch vô cùng khí phái, có thể thấy người ở bên trong có thân phận không tầm thường.
"Đến đây, Lữ lang, ngươi đi theo ta, chủ thuê đang ở nơi này." Quỳ Tam Kim nói xong liền tiến lên gõ cửa.
Két một tiếng, cửa đã được mở ra, một lão già lớn tuổi cầm đèn lồng ló người ra.
Sau khi ông nhìn thấy mặt Quỳ Tam Kim liền vội vàng chào hỏi rồi dẫn hai người vào trong nhà, tựa hồ rất sợ có thứ gì đó theo vào cùng.
"Tam Kim, vị này là... ".
"Phương bá, ngài yên tâm, người này là huynh đệ của ta, không phải người bình thường, đã từng đi theo Tiên Nhân học qua phép thần thông!"
Thấy lão già kia chần chừ dò xét mình, Lữ Tú Tài ho nhẹ một chút, đặt một tay ở sau lưng, học theo Lý Hỏa Vượng giả vờ lạnh lùng.
"Tam Kim!"
Nghe được giọng nói nghiêm nghị vang lên, Lữ Tú Tài vừa nghiêng đầu liền thấy một đám đàn ông đi về phía mình.
Đứng ở vị trí trung tâm nhất trong đám người là một người đàn ông to con mập mạp có cách ăn mặc của một viên ngoại, quần áo làm bằng gấm lụa, ngực treo ngọc Phật.
Nhưng mặt mũi của hắn ta lại tràn ngập vẻ dữ tợn, không hề phù hợp với quần áo trên người.
Những người đứng xung quanh cũng chẳng tốt đẹp gì, mặt mũi từng người đều hung thần ác sát, nếu không phải xung quanh toà nhà này còn có người khác ở, Lữ Tú Tài còn tưởng rằng mình vừa mới tiến vào hang thổ phỉ.
Quỳ Tam Kim nhìn thấy bọn họ liền lập tức cúi đầu, vội vàng nghênh đón.
Đứng quan sát bọn họ đang thì thầm to nhỏ gì đó, trong lòng Lữ Tú Tài lập tức cảm thấy không ổn:
"Quỳ Gia, những huynh đệ này có lai lịch gì, sao ta cứ có cảm giác bọn họ làm nghề không chính đáng cho lắm.”
Vốn đã lạ nước lạ cái, lại thêm bây giờ đang là ban đêm, Lữ Tú Tài cảm thấy hối hận khi đến nơi đây.
Nói một hồi, Quỳ Tam Kim dẫn theo một đám đàn ông cao lớn mập mạp đi đến trước mặt Lữ Tú Tài:
"Lữ lang, vị này là Triệu Gia, người bị tai họa cuốn lấy chính là con trai ông ta."
Ngửa đầu nhìn khuôn mặt không giận mà uy kia, Lữ Tú Tài vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên vị Triệu Gia trước mặt vươn hai tay nắm lấy tay hắn ta, cực kỳ thành khẩn nói: "Lữ Bán Tiên, còn xin người mau cứu đứa con trai kia của ta! Nó chính là dòng độc đinh của Triệu gia chúng ta!"
"Được mà, được mà."
Cảm giác được ngữ khí tôn kính của đối phương với mình, trên mặt Lữ Tú Tài lộ ra vẻ đắc ý, hắn ta thích loại cảm giác được người ta cầu khẩn như thế này, điều đó khiến hắn ta cảm thấy mình rất lợi hại.
"Lữ Bán Tiên, việc này không thể chậm trễ, ngươi mau tới, con trai ta sắp không chịu nổi rồi. " Triệu Thiên Hổ lôi kéo Lữ Tú Tài vào bên trong nhà.
Toàn bộ toà nhà vô cùng rộng, Lữ Tú Tài nhìn mà cảm thấy choáng.
"Mợ nó, sau này ta cũng phải mua một toà nhà lớn như thế!"
Ngay khi Lữ Tú Tài còn đang nghĩ như vậy thì hắn ta đã bị kéo đến một khu vực, trong nhà không đốt đèn, nhìn qua hình như không có ai bên trong.
"Lữ Bán Tiên, nhi tử ta đang ở đó, chỉ cần ngươi có thể cứu được nó thì chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng!"
Lữ Tú Tài cẩn thận nghe ngóng, phát hiện không có bất cứ âm thanh nào, trong lòng không khỏi thấp thỏm:
"Triệu Gia, trong phòng này chỉ có một mình con trai ông thôi sao?"
"Đương nhiên là chỉ có một mình nó, không thì còn có thể có ai nữa, hai thư đồng đều đã bị nó xé xác rồi!" Triệu Thiên Hổ dẫn theo một đám người xô đẩy Lữ Tú Tài về phía cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận