Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 416: Quỷ

Nghe lời này, tiểu nhị trên mặt mới vừa còn lộ ra nụ cười miễn cưỡng nhất thời cực kỳ kinh hoàng, lập tức xoay người định chạy ra ngoài.
Nhưng mới xoay người đã đụng đầu vào miếng đá trước ngực Cao Trí Kiên, thoáng chốc nổ đom đóm mắt, vô lực ngã ra sau.
Khi tiểu nhị lấy lại tinh thần thì phát hiện mình bị gân trâu rắn chắc trói tứ chi không thể nhúc nhích, một hán tử thân thể cao lớn đang đứng một bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chính mình.
Rào rào!
Cùng với tiếng kim loại va chạm, Lý Hỏa Vượng chậm rãi trải bao dụng cụ tra tấn ra trước mặt tiểu nhị.
Nhìn vết máu đỏ sậm đọng trên những vũ khí này, tiểu nhị rùng mình.
"Xin lỗi, con người của ta ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, muốn hỏi cái gì chỉ có thể dùng cách mình giỏi nhất. Ngại quá, đến thế giới này không học được nhiều điều, nhưng rất rành về các loại biện pháp hành hạ người.” Lời nói bình thản của Lý Hỏa Vượng như đẩy tiểu nhị vào hầm băng.
“Thứ này dùng để đè tròng mắt, nói cho ngươi một điều, thật ra tròng mắt sẽ không cảm giác được đau đớn, không tin ngươi có thể dùng tay vạch mí mắt đụng vào thứ, cảm giác đau đều do thịt quanh tròng mắt.”
Đồ sắt tròn xẹt qua rìa khuôn mặt của tiểu nhị, làm hắn nổi da gà toàn thân.
Thoạt nhìn tiểu nhị đã bị lời của Lý Hỏa Vượng dọa sợ, nhưng trên mặt không chút màu máu lại mím chặt môi, không muốn trả lời câu hỏi của cậu.
Thấy hù dọa không được, Lý Hỏa Vượng buông kẹp tròn bằng sắt xuống, cầm lên một con thoi bằng sắt khoe ra trước mặt tiểu nhị:
“Ngươi biết thứ này là gì không? Thứ quấn nó không phải sợi chỉ mà là ruột.”
“Sử dụng thứ này rất đơn giản, chỉ cần cắt một cái lỗ trên rốn của ngươi, kéo một khúc ruột ra quấn trên con thoi này rồi liên tục xoay.”
“Biết cảm giác đó thế nào không? Ngươi hãy nhắm mắt lại tưởng tượng thử.”
“Không tưởng tượng ra cũng không sao, chốc nữa ngươi sẽ cảm thụ được. Tiết lộ một chút, mùi vị rất khó chịu, cảm giác thân thể trống rỗng."
Vừa dứt lời, xẹt một tiếng, Lý Hỏa Vượng xé rách y phục của tiểu nhị lộ ra cái bụng khô quắt của hắn. Khi năm ngón tay của Lý Hỏa Vượng chạm vào rốn thì tiểu nhị rốt cuộc tan vỡ.
"Ta nói! Ta nói!" Mùi khai của nước tiểu chậm rãi thấm ra từ dưới thân tiểu nhị.
Cao Trí Kiên đứng một bên gãi sau gáy, hắn cảm thấy Lý sư huynh giỏi ăn nói đấy chứ, chỉ dựa vào nói chuyện đều có thể dọa người đến mức này.
Tay của Lý Hỏa Vượng chậm rãi rời khỏi bụng đối phương:
“Nói đi, người của Thất Huyện tại sao bị rút dương, rút âm?”
"Có quỷ! Có quỷ!” Giọng nói của tiểu nhị cực kỳ thê thảm, bộ dáng rất chật vật, mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Một số cô hồn dã quỷ không có của quý! Bọn họ muốn đầu thai chuyển thế làm nam nhân nên đến trần gian lấy đi! Cho nên bọn họ muốn cướp của quý của chúng ta!”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy lời của tiểu nhị cực kỳ vớ vẩn:
“Nói nhảm nhí cái gì vậy?”
Điều này khác với trong tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng, cậu vốn cho rằng rút dương rút âm ở đây là bị tai họa nào đó phá.
"Chẳng lẽ bọn họ xem một số tai họa là quỷ? Là một loại tai họa cực kỳ đặc biệt tập kích bọn họ? Nhưng là loại quỷ nào mà chỉ lấy của quý? Loại tình huống này, Giam Thiên Tư hẳn là sẽ phái người đến chứ?”
Lý Hỏa Vượng cau mày cân nhắc một lúc sau, nhìn tiểu nhị, lại lần nữa hỏi: "Ngươi trông thấy cái gọi là quỷ trộm của quý chưa? Bộ dạng của nó là sao? Là có thể chạm vào hay không thể chạm vào?”
Hiện tại hỏi rõ, chờ khi đụng phải thì cậu cũng chuẩn bị trước.
Nghe lời này, tiểu nhị lắc đầu liên tục:
“Không, con người căn bản không nhìn thấy quỷ! Của quý không ngừng rút vào trong, cuối cùng rút đến chết!”
Thấy đối phương đã có thể nói chuyện đàng hoàng thì Lý Hỏa Vượng cởi trói cho tiểu nhị, dìu đối phương trong cơn kinh hoàng ngồi xuống ghế.
So với lúc trước thì ngữ khí của Lý Hỏa Vượng hiền hòa hơn nhiều:
“Được rồi, hỏi ngươi chút chuyện đơn giản thôi mà, cần gì giấu giếm? Tại sao lúc trước ngươi không nói cho ta? Mặc kệ ngươi tin hay không, chúng ta thật sự là muốn giúp các ngươi."
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, tiểu nhị nhất thời bụm mặt khóc lớn, hắn thoạt trông phi thường hoảng sợ, trong âm thanh mang theo một chút tuyệt vọng.
"Không thể nói! Nói ra thì ngươi và ta đều sẽ bị quỷ bám lấy! Chúng ta sẽ không có của quý!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, cậu một tay nắm chuôi kiếm, nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh.
Cửa sổ, cửa phòng gỗ, gầm giường, Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ trong phòng, nhưng không phát hiện cái gì, hết thảy đều bình thường.
Nhớ lại các loại tai họa đã gặp, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe thứ tà môn như vậy, chỉ dựa vào truyền miệng để truyền bá!
Tuy lời của tiểu nhị có lỗ hổng rất lớn, nhưng mà hiện tại Lý Hỏa Vượng thà rằng tin là có, không thể không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận