Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 505: Thái Tuế (1)

Vào thời khắc ôm lấy Đại Thần đó, Bạch Linh Miểu dường như lại lần nữa tìm được chỗ dựa, lập tức nói ra tất cả mọi thứ tích tụ trong lòng.
Cô ấy nhắm mắt lại và nói rất lâu rất lâu, nhưng cho đến lúc cô ấy dừng lại vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Khi cô ấy nhìn về phía chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy lại nhận được một kết quả thất vọng, vào lúc mình dừng thần điều, bà đã đi rồi.
“Lúc mẹ ta đi có nói gì không?” Bạch Linh Miểu nhẹ giọng hỏi.
Đại thần nhìn chằm chằm Bạch Linh Miểu một hồi lâu xuyên qua khăn trùm đầu màu đỏ, cuối cùng chậm rãi nói: "Bà ấy không phải mẹ cô...”
"Không, bà ấy là mẹ ta! Cha và ông nội ta, mọi người đều vừa mới trở về, bọn họ đều đang oán trách ta.” Bạch Linh Miểu lắc đầu, lớn tiếng phủ quyết.
Đại thần không nói gì, lại lần nữa dang rộng hai tay, ôm đối phương vào lòng, ả ta cong người xuống, ôm trọn lấy Bạch Linh Miểu, nhẹ nhàng lắc lư.
Bạch Linh Miểu mở mắt ra, cùng với sự lắc lư nhẹ nhàng đó, cô yên lặng nhìn xà nhà trên nóc từ đường, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Lò đất bên ngoài không biết đã tắt từ lúc nào, hai người chỉ lẳng lặng ngồi trong từ đường tối om như vậy.
"Nếu như ta đi rồi, cô có thể giúp ta ở bên cạnh Lý sư huynh không? Bên cạnh huynh ấy thật sự không thể thiếu người.” Bạch Linh Miểu đột nhiên mở miệng nói.
Đại Thần chỉ ôm lấy cô mà không có bất kỳ phản ứng nào.
"Xin lỗi, nhưng ta thật sự không chống chịu nổi nữa rồi, ta không thể làm gì cả, thậm chí ta không thể giúp người nhà ta báo thù.”
Bạch Linh Miểu khóc lóc, vùng vẫy khỏi vòng tay đối phương, lấy ra một sợi dây thường đã được chuẩn bị sẵn trong ngực.
Cô ấy đi đến chính giữa từ đường, ném sợi dây thừng trong tay lên xà và bắt đầu buộc lại.
Đại Thần đứng lên theo, ả ta bước đến sau người Bạch Linh Miểu, ôm lấy bắp chân mảnh khảnh của cô ấy, giúp cô ấy hoàn thành các bước tiếp theo.
Khi Đại Thần nhẹ nhàng buông tay và lùi về sau một bước, âm thanh cót két của sợi dây đột nhiên siết chặt và âm tiếng hít thở không thể khống chế kia bắt đầu vang lên.
Đại Thần không đếm xỉa đến những âm thanh này, lặng lẽ đi vòng qua bậc thềm của từ đường và lại ngồi xuống, tiếp tục ngắm trăng tròn trên bầu trời.
Phía sau chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của ả ta là đôi giày nhỏ màu trắng khẽ đong đưa kia của Bạch Linh Miểu, mà phía sau đôi giàu trắng nhỏ là bài vị người chết chi chí như một bức tường đen.
Bạch Linh Miểu nghẹt thở, cảm thấy mình lơ lửng, bay đến trên xà nhà của từ đường, khi cô ấy cúi đầu nhìn xuống liền nhìn thấy mình đang trợn trừng mắt và chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của Đại Thần.
"Đây chính là cảm giác chết đi sao?" Bạch Linh Miểu cúi đầu muốn nhìn xem thân thể của mình, nhưng ở đó trống rỗng, không có gì cả.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong lòng Bạch Linh Miểu vui mừng: "Cha mẹ nhất định còn chưa đi xa, ta có thể đuổi kịp bọn họ.”
Tuy nhiên, ngay khi cô ấy ngẩng đầu lên và chuẩn bị đi tìm người nhà thì lại phát hiện từng thứ tròn tròn khó nói thành lời đã phong ấn toàn bộ bầu trời.
Nhìn những thứ có hình dạng không ngừng biến hóa kia, Bạch Linh Miểu có thể chắc chắn rằng bọn họ là Tiên gia, hơn nữa đều buồn bã, bởi vì cảm xúc vừa nhiễm trên người bọn họ đều chưa biến mất.
"Ta đã chết rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào?”
Bạch Linh Miểu vừa nói vừa muốn xuyên qua bọn họ, thế nhưng lại bị bật ra ngay lập tức, hơn nữa còn bị treo ngược, đối mặt với mình trên chiếc dây thừng.
Cô ấy nhìn thấy mình giờ phút này đã hoàn toàn biến dạng, đôi mắt đáng lẽ là màu hồng kia đã hoàn toàn bị thay thế bởi một đôi mắt thú hung dữ màu đỏ nhỏ dẹt.
Đặc biệt hơn nữa là trên mặt mình cũng nứt ra mấy kẽ hở, bên trong đó cũng có mắt thú đang nhìn chằm chằm mình.
Đột nhiên Bạch Linh Miểu nhìn thấy bản thân mình trước mặt đang giơ hai bàn tay mọc đầy móng kia lên, nắm lấy đầu mình, há miệng nuốt lấy mình.
Những chiếc vảy rắn lật ngược đâm xuyên qua da của Bạch Linh Miểu và dễ dàng cắt đứt sợi dây thừng căng chặt.
Bạch Linh Miểu nặng nề ngã xuống đất, còn không chờ cho cô ấy hoàn hồn lại, một sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ sâu trong đầu óc khiến cô ấy ôm lấy đầu và kêu lên.
Loại cảm giác này quả thực quá đau rồi, cô ấy chưa từng cảm thấy đau như vậy trước đây.
Ngay sau đó, một chữ "Nhị" không chút ấm áp xuất hiện trong đầu của Bạch Linh Miểu.
Đây là nhiệm vụ tháng này của cô ấy, nếu không hoàn thành, kết cục có thể tự mình biết được.
Hơn nữa có thể thấy trước rằng con số này sẽ tăng dần lên.
Bạch Linh Miểu với cái cổ xanh đen kia tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xà nhà đen như mực.
Kể từ khi trở thành Khiêu Đại Thần, tính mạng của cô ấy sớm đã không còn thuộc về bản thân cô ấy nữa, ngay cả chết cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận