Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1215: Thay đổi (5)

Khoảnh khắc tiếp theo, người đeo khăn trùm đầu màu đỏ bên cạnh Lý Hỏa Vượng đột nhiên tăng tốc, kéo hắn lao vào khu rừng bên cạnh.
"Chờ đã!" Bạch Linh Miểu dẫn theo Nhị thần cùng xông vào trong khu rừng đen kịt.
Trong bóng tối, Bạch Linh Miểu không nhìn thấy gì trong khu rừng già này, trong lòng cô càng lúc càng lo lắng, nước mắt lưng tròng.
Nhưng ngay sau đó, cô dùng sức lau nước mắt, ném chiếc trống trên hông trong tay về phía Nhị thần, lấy ra một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ và đội lên đầu mình.
"Thùng thùng thùng! Mặt trời lặn xuống núi phía Tây, trời tối. Nhà nhà hộ hộ khóa cửa rồi, mười nhà thì chín nhà đóng, chỉ còn một nhà chưa đóng, quất gậy đánh trống mời thần tiên..." Cùng với tiếng trống của Nhị thần và Bang Binh Quyết được hát lên, Bạch Linh Miểu được phủ bởi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lập thức cảm nhận được một làn sóng nhiệt tràn vào từ thiên linh cái.
Luồng lực đạo mạnh mẽ này trực tiếp xông vào ý thức của Bạch Linh Miểu, nhưng cơ thể dường như bắt đầu trở nên xa lạ, mạch suy nghĩ của cô bắt đầu trộn lẫn với những thứ khác.
Khi tiếng trống vang lên trong rừng, một giọng hát buồn bã ngắt quãng của nữ nhân từ trong rừng âm u truyền tới, mong muốn làm xáo trộn tiếng trống.
"Uyển chuyển! Tâm tình có trăng biết ! tương phùng không dễ gì ! phân ly thì lại dễ ! Người vợ bị bỏ rơi bây giờ ! hối hận thì đã muộn rồi !"
Tay chân Bạch Linh Miểu chống xuống đất, cơ thể không tự chủ mà chạy nhanh về phía phát ra âm thanh.
Chạy được tầm thời gian gần nửa nén nhang, khu rừng rậm rạp đột nhiên mở rộng, trước mặt cô xuất hiện một bãi tha ma.
Mà lúc này, Lý sư huynh đang rút dây xích ra khỏi người, loạng choạng bò về một cái hố lớn.
Bên cạnh hố là một người giấy với hai vòng tròn lớn màu đỏ trên má, người giấy ngồi xổm trên mặt đất, hai chân cong lại, trên đầu đội một chiếc bình gốm màu đen có nắp gỗ có dán chữ 'Hỉ' lớn màu đỏ, mà tiếng hát kia được truyền ra từ trong cái bình đó.
Bạch Linh Miểu vừa mới lao tới, đúng lúc này, chiếc bình trên đầu người giấy kia đột nhiên chuyển động, lăn về phía cô.
Những móng vuốt sắc nhọn vung mạnh, cùng với việc bốn đường rạch sâu rạch lên trên chữ ‘Hỉ’ lớn màu đỏ kia, chiếc bình gốm đen trực tiếp bị ném ra ngoài.
Bạch Linh Miểu há to cái miệng đã xẻ đến tận tai kia của mình, gầm hú lên trời một tiếng rồi lao về phía Lý Hỏa Vượng bên này.
Thấy mình sắp vươn tay nắm được sợi dây xích thì người giấy đang ngồi xổm kia đột nhiên cử động, chặn trước mặt Bạch Linh Miểu.
Đôi mắt được vẽ ra một cách vô thần kia của người giấy bị xuyên thủng, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, bên trong người giấy có thứ gì đó.
"Thùng thùng thùng ! Đỏ vàng trắng cúi đầu buồn bã, ngoại tiên ức hiếp nội tiên, thùng thùng thùng ! Đây là ba tiên bảo cổ, ba bảo bối, thứ này..."
Tuy nhiên, lúc Bang Binh Quyết mới được hát một nửa, cùng với việc tiếng xé da đột nhiên dừng lại, cảm giác kỳ quái trên người Bạch Linh Miểu nhanh chóng biến mất.
Khi cô cởi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ra và quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô nhìn thấy nắp bình gốm màu đen kia mở ra rồi.
Một bàn tay mục rữa màu xanh lục từ bên trong thò ra, đâm xuyên qua trống trong tay Nhị thần.
Giây tiếp theo, Bạch Linh Miểu bị đẩy sang trái, đầu đập vào bia đá, lập tức chảy máu, đầu óc choáng váng.
Cô ôm lấy vết thương, bất lực khóc, trống vỡ rồi, cô không chỉ khóc vì sự đau đớn trên đầu mà còn khóc vì sự vô dụng của chính mình.
Nhưng cô nhìn thấy người giấy kia đi tới phía sau lưng Lý sư huynh và dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy hắn xuống cái hố lớn, mà cái bình ở đằng xa nhanh chóng lăn về phía hố lớn đó, trong lòng cô đột nhiên dâng trào một luồng sức mạnh chảy về phía đầu, khiến đầu cô vang lên ong ong, cô không cam tâm.
Cắn chặt răng, Bạch Linh Miểu đưa tay tới bụng mình, học theo Lý Trí Đô lúc trước mà dùng sức kéo mạnh rồi giơ lên.
Cùng với cơn đau dữ dội, làn da trắng nõn mềm mại của thiếu nữ căng cứng, tiếng trống lại lần nữa vang lên.
"Thùng thùng thùng! Hai chân vững vàng dựa trại! Đặt bàn hương mời thần tiên! Đầu tiên mời đỏ tới, sau đó mời vàng tới, mời mãng xà, linh chồn dẫn bi vương!"
Nghe thấy tiếng trống, người giấy kia trực tiếp cầm chiếc bình có chữ 'Hỉ' màu đỏ kia đập về phía Bạch Linh Miểu.
Nhìn thấy chiếc bình gốm màu đen càng lúc càng gần, các loại vảy và mắt thú nhanh chóng xuất hiện trên nửa khuôn mặt của Bạch Linh Miểu.
Những móng vuốt sắc nhọn ra sức khua quạt, trực tiếp hất bay chiếc bình đang bay tới kia ra ngoài: "Cút đi! Đó là người đàn ông của ta!"
Tuy vùng bụng đang đau đến không chịu nổi nhưng Bạch Linh Miểu vẫn không khóc, cô và Nhị thần đứng vững ở đó, vừa đánh trống vừa không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào bình gốm đen kia: "Cút đi cho ta! Ngươi còn lại gần một bước, ta giết chết ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận