Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 703: Nguyên do

Đến Ngưu Tâm Thôn này dạy học, hắn ta chọn buổi sáng và buổi chiều, nhưng nhiều người đều phải xuống ruộng làm việc, thậm chí ngay cả Dương Tiểu Hài đều phải nấu cơm, bất đắc dĩ cuối cùng chỉ có thể chỉnh giờ sang buổi tối.
“Ừ, thay y phục đi."
“Ôi, ta đang bận thu củ cải khô phơi trên nóc nhà, hôm nay không rảnh hầu hạ ngươi, cơm chiều để trên bàn đó, ăn xong nhớ rửa rồi bỏ vào nhà bếp.”
Ngô phu tử trợn to mắt nhìn vợ:
“Lão phu chính là người đọc sách! Sao có thể đến gần nhà bếp!”
Bà vợ không trả lời Ngô phu tử, trực tiếp đi ra ngoài phòng, cầm cái ki nhanh nhẹn theo cầu thang trúc leo lên nóc nhà thu củ cải.
Ngô phu tử chậm chạp mặc quần áo tử tế, xoay người đi ăn cơm chiều, chờ trông thấy gà trong mì nước thì sắc mặt mới dễ xem một chút.
Ngô phu tử ăn xong ném đũa xuống bàn, chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài.
Giờ phút này bên ngoài đang là hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào mặt của Ngô phu tử, khiến da mặt càng vàng.
Một cây củ cải trắng lạnh lẽo bị ném từ nóc nhà xuống, rơi vào sau cổ áo của Ngô phu tử.
“Rửa chén đi chứ! Ngẩn ra làm gì hả?”
“Ôi chao ơi!” Ngô phu tử vừa thò tay vào áo lục tìm vừa lao ra ngoài sân.
Mãi khi đến bên trái từ đường Bạch gia, Ngô phu tử mới hừ mũi hướng căn nhà mình ở:
"Hừ! Thánh nhân nói quả nhiên không sai, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!”
Ngô phu tử ung dung vuốt nếp nhăn trên áo, vừa xoay người đã bị một khuôn mặt già nịnh nọt làm giật nảy mình.
"Ha ha ha! Ngô tiên sinh, đi giảng bài à? Tiện đường đi chung nào.” Lữ Trạng Nguyên ôm cháu trai, cười tủm tỉm mời.
Ngô phu tử có chút khinh miệt quan sát đánh giá Lữ Trạng Nguyên, đi hướng tư thục.
“Giảng bài? Quá đề cao bọn họ, dạy bọn họ chỉ có thể gọi là vỡ lòng! Một đám ngộ tính quá kém, còn đàn gảy tai trâu."
"Ha ha ha, đúng đúng, bọn họ đều tệ, qua tuổi rồi, không có tài đọc sách thi trạng nguyên. Đồng Sinh nhà chúng ta mới là lúc tốt nhất để đọc sách biết chữ!” Lữ Trạng Nguyên đắc ý giơ bé trai trong ngực lên, lắc em bé.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng mang con nít chưa đủ một tuổi vào tư thục! Nó căn bản nghe không hiểu lão phu nói cái gì!"
“Ài, Ngô tiên sinh, con nít tuổi này mới học nói, nghe sách thánh hiền nhiều cũng không có chỗ hỏng đúng không? Lỡ như có thể nghe vào một ít thì sao?”
“Ài, đàn gảy tai trâu, đàn gảy tai trâu.” Ngô phu tử không ngừng lắc đầu, đi hướng tư thục.
Khi Ngô phu tử đến thì mọi người đã chờ sẵn, thấy phu tử đến, mọi người ngừng tám chuyện.
Ngô phu tử nhìn hướng góc phòng có người đội mũ mặc áo tơi, chân mày hơi cau.
So với trước khi thiên tai thì người này càng cao và to hơn, dù cho đứng ở nơi đó không nhúc nhích nhưng mang đến áp lực khiến Ngô phu tử cực kỳ kiêng kỵ.
Càng quan trọng là, lúc thiên tai mắt của Ngô phu tử không mù, đã nhìn thấy những người này thi triển ra thần thông.
Liên tưởng đến những thứ đó, Ngô phu tử không dám tưởng tượng trong áo tơi này rốt cuộc có cái gì.
Thánh nhân từng nói, người đọc sách, kính quỷ thần, nhưng tránh xa.
Thật ra Ngô phu tử cũng muốn cách xa lắm, nhưng không dám, sợ cãi lời bọn họ sẽ có kết cục thê thảm.
Ngô phu tử sống lớn tuổi rồi, đọc nhiều truyện có viết kẻ xấu biết thần thông, sau khi có được thần thông thì sẽ làm xằng làm bậy, khi nam bá nữ, coi mạng người như cỏ rác.
Tưởng tượng cảnh khủng bố trong sách rơi xuống người mình, Ngô phu tử không kiềm được run bắn.
Bởi vậy hiện tại hắn ta cũng chỉ có thể làm thầy ngày nào, gõ mõ ngày ấy, duy nhất đáng giá an ủi là vẫn phát bạc, người trong thôn có thái độ khá tốt với hắn ta.
Ngô phu tử quét nhanh trong phòng, nhíu mày hỏi:
“Ủa? Tại sao hôm nay thiếu vài người?”
"Phu tử, Cao Trí Kiên bận chiêu hương binh, nghe nói được nhận sẽ có cho kẹo, nên đều đi.”
“Nhưng Cao Trí Kiên soát nghiêm lắm, rất nhiều người đều không đủ tư cách, phỏng chừng một lúc sau đều trở về."
Nhìn Triệu Ngũ xem như hiếu học nhất trong đám người này, ngữ khí của Ngô phu tử tốt hơn chút:
"Thì ra là vậy, tại sao ngươi không đi?"
Vẻ mặt Triệu Ngũ cay đắng vỗ hai chân vô lực của mình:
“Phu tử nói đùa, thân thể của ta không cần thử cũng biết.”
Ngô phu tử hiểu rõ gật đầu, hắng giọng một tiếng, bắt đầu dạy học.
Thường có người vào tư thục, cũng có người rời đi, không biết bọn họ nghe phiền hay đi vệ sinh, tóm lại Ngô phu tử mặc kệ, chỉ lo làm tốt việc của mình.
Bất giác đã đến đêm khuya, Ngô phu tử giảng đến khô nước miếng nhìn xuống dưới toàn là những khuôn mặt ngáp dài, phất tay:
“Hôm nay đến đây thôi, nhớ kỹ, ôn bài cũ học bài mới, ngày mai lão phu sẽ cho thi thử.”
Làm xong việc hôm nay, Ngô phu tử cầm đèn lồng đi về nhà.
Đêm khuya vắng người, đi trên đường vắng vẻ, nói thật là Ngô phu tử hơi hoảng, đặc biệt là đã phát sinh chuyện thiên tai.
Nhưng Ngô phu tử không dám biểu hiện ra ngoài, sợ bị đám học sinh dốt nhìn thấy biểu cảm sợ sệt của mình, hắn ta có sĩ diện của người đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận