Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1211: Thay đổi (1)

Sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Ngũ Kỳ lắc đầu về phía mình với vẻ mặt nặng nề qua chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ máu.
Nhận được tin tức như vậy, Lý Hỏa Vượng run giọng chất vấn Thanh Vượng Lai: "Kế hoạch dự phòng của cậu đâu? Sự chuẩn bị của cậu đâu?"
"Cục thế người khác đã giăng sẵn, cậu dẫn bọn ta chui vào trong. Cậu rốt cuộc là phe nào vậy?"
"Đừng sốt ruột, anh xem không phải đã tìm người tiếp ứng rồi sao? Nếu không thì sao chúng ta có thể thoát ra chứ?" Trên mặt Thanh Vượng Lai nợ nụ cười nhàn nhạt và đáp lại.
Lý Hỏa Vượng chật vật dùng một tay cởi chiếc mũ bảo hiểm rách nát trên đầu xuống rồi ném vào chân Thanh Vượng Lai. "Tiền Phúc chết rồi. Cậu mù rồi sao? Con mẹ nó, Tiền Phúc mất mạng rồi!"
Thanh Vượng Lai cúi xuống nhặt chiếc mũ bảo hiểm lên và đặt nó sang một bên.
"Tôi rất đau lòng trước cái chết của Tiền Phúc, nhưng lần này chúng ta không chỉ bị phục kích đơn giản như vậy, trong quá trình trò chuyện kéo dài nửa tiếng với bọn họ, tôi cũng thu được một số thông tin hữu ích! Tỷ lệ thắng của chúng ta không hề nhỏ."
Lý Hỏa Vượng lùi lại nửa bước, trợn mắt kinh ngạc nhìn Thanh Vượng Lai trước mặt, như thể đây là lần đầu tiên thực sự quen biết anh ta.
Nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, Thanh Vượng Lai tiếp tục nói: “Dựa vào suy đoán trước đó của tôi, vốn tưởng rằng chúng ta sẽ rất khó đối phó bọn họ, nhưng sau khi tiếp xúc với bọn họ, tôi phát hiện, không phải như vậy, tình hình của bọn họ không tốt như tưởng tượng.”
Thanh Vượng Lai nói với nụ cười tự tin trên khuôn mặt.
"Đồ điên! Cậu là một kẻ điên!" Lý Hỏa Vượng trừng mắt nhìn anh ta, tức giận gầm lên.
"Hoả Vượng? Có chuyện gì vậy?" Dương Na không đi theo, hoàn toàn không biết tình hình mà bước vào chiếc RV, nhưng khi nhìn thấy Tiền Phúc trên giường, cô lập tức bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng.
Cô vội vàng chạy đến bên giường, nhìn Tiền Phúc trước mặt, tựa hồ muốn giúp đỡ chút gì đó, nhưng trong tình huống hiện tại, cô phát hiện mình không thể giúp được gì, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đúng lúc này, bàn tay đầy máu của Tiền Phúc đột nhiên duỗi ra, tóm chặt lấy Dương Na, khiến cô sợ đến mức lại lần nữa hét lên.
Nhìn thấy Thiên Phúc còn có thể cử động, Lý Hỏa Vượng cũng không thèm đối đầu với Thanh Vượng Lai nữa, mang theo một tia hi vọng lao tới bên giường.
Sau đó anh chuyển sự chú ý sang Ngũ Kỳ. "Chị Ngũ, nhanh lên lái xe đi! Đến bệnh viện gần nhất!"
Tuy nhiên, Ngũ Kỳ không nói gì, khẽ thở dài một tiếng, quay người đi về phía khoang lái.
Lý Hỏa Vượng vội vàng áp sát qua, không ngừng cổ vũ cho Tiền Phúc: "Cố gắng lên, bọn ta đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giơ! Cố gắng lên!"
Tuy nhiên, Tiền Phúc lại dường như không hề chú ý đến giọng nói của Lý Hỏa Vượng, hắn ta nhìn thẳng vào Dương Na, khóe miệng càng lúc càng rộng, sức lực trong tay càng ngày càng siết chặt. "Thật sự... quá... đẹp rồi, thật sự quá mạnh..."
Nói xong những lời cuối cùng này, bàn tay nắm lấy Dương Na của Tiền Phúc buông thõng, đồng tử trong mắt chậm rãi giãn ra, toàn thân trong nháy mắt thả lỏng, Tiền Phúc cuối cùng vẫn là chết rồi.
Dương Na nhìn người đã chết trước mặt, lại nhìn vết máu do Thiên Phúc để lại trên tay mình, cuối cùng cô không nhịn được, không ngừng lùi về phía sau mà bật khóc.
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ nặng nề bước tới, một tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng yên lặng an ủi cô.
Vài phút sau, Dương Na tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại, run rẩy đưa tay mở túi xách: "Gọi... gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!"
Nhưng một bàn tay dài vươn ra giật lấy điện thoại di động của Dương Na, khi hai người ngẩng đầu lên thì thấy đó là tay của Thanh Vượng Lai. Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta lướt dọc theo mép điện thoại và nhấn nút tắt nguồn: "Không thể gọi cảnh sát."
"Tại sao không thể gọi cảnh sát! Tại sao! Cậu ấy chết rồi! Cậu ấy đã chết rồi!" Dương Na rõ ràng có chút nói năng lộn xộn.
Thanh Vượng Lai chuyển sự chú ý sang Lý Hỏa Vượng: "Ở thế giới phía bên kia mà anh biết có nhân vật gọi là cảnh sát này không?"
"Chúng ta là những hình ảnh phản chiếu, là ẩn thân, vậy bọn họ là thứ gì?"
Ngay khi Thanh Vượng Lai tự hỏi tự trả lời, một giọng nói đầy khói của một người phụ nữ vang lên từ phía trước.
"Chúng là những quy tắc. Ở bất kỳ thế giới nào cũng có những quy tắc của những thế giới đó, bọn chúng chính là bản thân quy tắc."
Rất nhanh, một người phụ nữ mặc áo sơ mi cotton trắng từ phía sau bước tới với một lọn tóc đuôi ngựa màu đen mềm mại buông xõa trên vai.
Đôi môi đỏ mọng của cô ta từ từ mở ra, tiếp tục giải thích với Lý Hỏa Vượng: "Đừng hy vọng rằng quy tắc sẽ giúp cậu, quy tắc chính là quy tắc, người muốn dựa vào quy tắc để giải quyết vấn đề thì cuối cùng sẽ bị quy tắc cắn ngược lại."
"Ví dụ như bị người khác hiểu lầm là bệnh tâm thần, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần." Thanh Vượng Lai nói đùa.
"Sự tồn tại chân thực không đơn giản như cậu tưởng tượng. Cậu có biết tại sao hình chiếu trong đầu tất cả chúng ta lại khác nhau không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận