Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 861: Xúc Xắc (2)

Bộ dạng kiêu ngạo của đối phương khiến một vị lão tướng quân ở bên cạnh gai mắt, giơ quan đao gác lên nửa bên cổ của ông ta.
"Khốn kiếp! Long mạch Đại Lương bị đứt thì có chỗ tốt gì cho các ngươi? Đến lúc đó toàn thiên hạ đại loạn, chính ngươi cũng phải chết!”
“Ha ha, chết thôi mà, ngươi cảm thấy Tọa Vong Đạo ta đây sẽ sợ à?”
Xúc Xắc khom người, duỗi cổ ra, cái đầu chỉ còn nửa bên chớp mắt rơi xuống đất.
"Chư vị, cáo từ! Ta đi trước một bước! À này Hồng Trung, tiết Thanh Minh không cần đốt tiền giấy cho ta, Tọa Vong Đạo chúng ta không thích trò này.”
Nói xong cái đầu nằm trong vũng máu đã không có sự sống.
"Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Lão phu muốn ngươi hồn phi phách tán!
Tùy theo Tinh Tú Kiếm của Hoàng Phủ Thiên Cang liên tục chém không trung, từng đợt tia chớp tím bị dẫn xuống đánh mạnh vào thi hài của Xúc Xắc.
Đánh liên tục hơn mười cái, một nửa xác chết Xúc Xắc ở dưới đất đã không còn lại gì.
Cơ mặt Đại Lương quốc sư co giật, hừ lạnh với nền gạch cháy đen, xoay người đi hướng cung điện.
“Hu hu hu! Lão đại Xúc Xắc ơi, ngươi chết thảm quá! Không có ngươi thì sao ta sống, hu hu hu.” Ảo giác Tọa Vong Đạo nằm sấp ở chỗ cháy đen, khóc rống nhưng không rơi một giọt nước mắt.
"Hòa thượng! Hòa thượng! Ngươi muốn làm người tốt đúng không? Không thấy lão đại của ta đã chết sao? Mau siêu độ cho lão đại Xúc Xắc của ta!”
Gia Cát Uyên biểu cảm nghiêm túc lướt qua ảo giác Tọa Vong Đạo quỷ khóc sói tru, đi hướng Lý Hỏa Vượng cào rách da đầu:
“Lý huynh! Lý huynh! Cố gắng lên, sự tình vẫn chưa xong!"
"Ta ... " Lý Hỏa Vượng ôm đầu đứng lên, mê mang nhìn về phía Gia Cát Uyên: "Ta là ai? Ta là Hồng Trung hay Lý Hỏa Vượng?”
"Mặc kệ ngươi là ai, ngươi chẳng lẽ muốn khiến tất cả ở Đại Tề sẽ trình diễn tại Đại Lương sao? Hãy nghĩ đến Ngưu Tâm Thôn của ngươi! Nghĩ đến các sư huynh đệ của ngươi! Nữ nhi Lý Tuế của ngươi! Bạch Linh Miểu của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn khiến bọn họ rơi vào kết cục như bách tính Đại Tề sao?”
Lời của Gia Cát Uyên giống như thau nước lạnh đổ xuống đầu Lý Hỏa Vượng, kéo hắn ra khỏi sự hoài nghi bản thân.
“Cục của Xúc Xắc không phải không có kẽ hở, mau theo kịp Đại Lương quốc sư, có cách nối tiếp rễ của Đại Lương!”
Khi cảm giác nỗi lòng của mình dần mờ mịt, Lý Hỏa Vượng tát mạnh vào mặt mình, bước nhanh đi theo hướng Đại Lương quốc sư rời đi.
Đại Lương quốc sư cũng không có đi bao xa, ông ta đến trong chủ điện lúc trước Cơ Lâm triệu kiến Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa mới tiến vào, liền trông thấy Hoàng Phủ Thiên Cang đứng giữa đám thái giám ngã trái ngã phái, mặt u ám đi hướng Cơ Lâm ngồi trên ngai vàng, bước tới gần.
"Quốc ... Sư! To gan! Quả nhân là hoàng đế! Ngươi dám can đảm khi quân phạm thượng!" Trên khuôn mặt hung ác của Cơ Lâm lộ vẻ luống cuống, vì đây là quốc sư tự mình chống lại hắn ta.
Đối mặt chất vấn của Cơ Lâm, Hoàng Phủ Thiên Cang không nói chuyện, sải bước đến gần ngai vàng, thô bạo kéo Cơ Lâm xuống đất.
“Người đâu! Người đâu hộ giá!” Cơ Lâm dùng tay phải chỉ còn hai ngón tay cật lực chống gạch vàng, tuyệt vọng hô to.
Cơ Lâm đang định đứng lên lại bị quốc sư xách lên, cắn rách da ngón tay nhanh chóng vẽ bùa lên người hắn ta.
"Quốc sư? quốc sư! Hoàng Phủ Thiên Cang! Ngươi to gan! Quả nhân là hoàng đế! Quả nhân là huyết mạch duy nhất của Cơ gia! Ngươi dám bất kính với ta, không sợ không ai gánh khí vận của Đại Lương này sao?”
Trong lúc Cơ Lâm nói chuyện thì quốc sư đã vẽ xong, ngay sau đó dùng tay vỗ mạnh vào mặt Cơ Lâm.
Giây sau, bùa màu đỏ trên người Cơ Lâm sống lại, giống như rồng bơi nhanh chóng hoạt động trên người hắn ta.
Những bùa chú này dường như bắt được cái gì, tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Một âm thanh cực kỳ rõ ràng truyền ra từ bên dưới long bào của Cơ Lâm:
“Ôi chà chà, bị ngươi phát hiện ra, ngươi thật lợi hại! Sao ngươi biết của quý của tiểu nha đầu này chứa bản năng ta?”
Vừa dứt lời, có vài thứ lăn ra từ dưới long bào, lăn hướng cửa lớn nơi Lý Hỏa Vượng đứng:
“Hồng Trung! Này Hồng Trung, ngươi ngây ra làm gì? Mau tới hỗ trợ!”
Nhưng nó chưa lăn bao xa thì Hoàng Phủ Thiên Cang nhấc cao chân đạp xuống, hoàn toàn giẫm nát thứ đó.
Nhìn mọi thứ quốc sư làm, lại cảm giác thân thể dường như hơi khác lạ của mình Cơ Lâm hơi luống cuống.
“Đây rốt cuộc là ...” Cơ Lâm mới thốt lời thì ngẩn ngơ, giọng nói của hắn ta không còn là giọng nam mà biến thành giọng nữ thánh thót.
Sau đó càng xuất hiện nhiều biến hóa hơn, đường nét khuôn mặt trở nên mềm mại, hầu kết lặn vào, cuối cùng hoàn toàn biến thành một người phụ nữ.
Khi Hoàng Phủ Thiên Cang sắc mặt u ám đi ra ngoài, Lý Hỏa Vượng ôm đầu ngăn ông ta lại:
“Quốc sư đừng hoảng, còn có biện pháp giải quyết! Gốc của long mạch Đại Lương chưa đứt!”
“Nhãi ranh kia, ngươi căn bản không biết phát sinh cái gì! Chuyện này không đơn giản là liên quan đến long mạch! Hừ! Ngươi căn bản không hiểu gì cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận