Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 954: Ni nhi

“Thật không? Vậy tốt quá rồi, đánh cây hoa học như thế nào? Xem sách sao?”
“Đây đây đây đây, con đi theo ta!” Ông lão kéo Lý Tuế, kích động mà kéo nàng về nhà.
Rất nhanh, Lý Tuế đã theo hắn đi tới một ngôi nhà trước mặt, chỉ nhìn thấy ông lão kích động mà đẩy cửa ra, và la lên: “Vợ à! Vợ à! Mau ra đây! Xem ai về đây!”
Bà lão mắt híp đang dựa vào cây nến cẩn thận luồn kim, đưa chiếc kim mỏng manh vào miệng bóp chặt rồi ghim lên mái tóc đen trắng. “Ai vậy? Ai tới vậy?”
Khi nàng vừa nói vừa quay người qua, thì cuối cùng cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của Lý Tuế, có chút không tin tưởng mà dụi mắt của mình.”
Lý Tuế nhìn nàng cười và gật đầu, “Con theo ông tới để học đánh cây hoa.”
Bà lão hai tay đập vào đầu gối, chạy đến bên Lý Tuế khóc lớn, vừa đấm ngực giậm chân vừa khóc, giọng điệu du dương. “Hu hu hu con của ta Ni nhi ! Ai dà, hu hu ! số khổ mà !”
Lý Tuế nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng nàng cảm thấy đối phương khóc như vậy, rất giống với những người hát bội trong Ngô Gia.
Nàng xoay qua nhìn ông lão đang lau nước mắt và hỏi “Học đánh cây hoa phải vậy sao?”
“Ni nhi, lại đây, ngồi xuống đây, uống nước đường và ăn mứt, lúc con nhỏ con rất thích ăn ngọt, ở đây tà đều để cho con.”
“Ăn thịt sao? Con không phải là rất thích ăn thịt sao? Bây giờ ta đi cắt thịt cho con! Giờ ta nói mẹ nấu cho con ăn!”
Ông lão đánh cây hoa và bà vợ ở bên cạnh vây quanh Lý Tuế không ngừng hỏi thăm, nụ cười trên mặt chưa tắt lần nào.
“Phải rồi, Ni nhi, sao con lại về đây? Ta từng nghe nói con bị súc sinh đó bán tới...” Bà vợ vừa định nói, thì bị ông lão bên cạnh đạp cho một cái.
“Đang ăn tết ăn lễ, đừng nhắc chuyện cũ làm gì! Đợi qua hết hôm này rồi nói!”
Lý Tuế bị những lời nói của đối phương làm cho rối rắm, có chút bực bội, hắn hoàn toàn nghe không hiểu hai người này đang nói gì.” Không phải nói dạy con chơi đánh cây hoa sao? Con muốn học đánh cây hoa.”
“Dạy dạy dạy! Bây giờ ta sẽ dạy!
“Ông lão không ngừng gật đầu.
Ông lão nói xong, đã dẫn Lý Tuế đi vào phía sau nhà, khi vừa vén màn lên thì đã thấy không ít ô lửa tròn, Lý Tuế kinh ngạc mà phát hiện, thì ra một phần của căn nhà lại là một tiệm rèn, cả một căn nhà, một bên là dùng để ở, còn một bên là dùng để rèn sắt.
“Ni nhi, trò đánh cây hoa này, là do thợ rèn chúng ta đánh, con biết tại sao không? Bởi vì chỉ có chúng ta mới có thể làm ra đủ nước sắt.”
Ông lão vừa nói vừa ném mấy bánh than vào trong bếp lò đỏ sẫm, hai tay nắm lấy cán gỗ của hộp quạt gió bên cạnh, và đã dùng sức mà vừa kéo vừa đẩy lên.
Với gió cứ thổi vào trong lò, nên than đã từ từ càng đỏ hơn, lửa càng mạnh hơn, hắn vừa kéo lò, miệng thì nói không ngừng. “Ni nhi, mỗi một lần chúng ta đánh một cây bông đều không được lấy quá rẻ, ít nhất phải hai trăm xu, và đó không bao gồm tiền nước sắt, phải nhớ cái giá này, chỉ có thể thu nhiều chứ đừng thu ít.”
Đợi tới khi cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, thì có một chiếc nồi có thành dày được đặt vào trong ngọn lửa than hồng, và trong đó có một số móng ngựa đã được thay thế, dao làm bếp rỉ sét và những thứ tương tự được chất vào trong đó.
“Tiền nước sắt cũng có chỗ đáng nói, chúng ta thu tiền theo sắt tốt, sau đó, lấy một ít sắt vụn sắt vụn hòa tan thành sắt nóng chảy, một ra một vào như thế lại có thể kiếm thêm được tiền.”
Lúc này Lý Tuế hoàn toàn không có nghe những lời nói này, nàng đang chăm chú nhìn lò lửa nóng hổi ở trước mặt.
Ông lão nhìn mặt nàng lúc này, đã cởi áo khoác da trên người và cười vui vẻ, con gái của mình lại giống như lúc nhỏ vậy, thích nhìn mình rèn sắt, nàng lúc đó cũng giống như bây giờ vậy, ở bên cạnh ngồi xổm xuống nhìn cả ngày.
Và cũng vào lúc đó thì, bà vợ ở bên cạnh đã nhìn ra được gì, nên đã lén lút đi qua, nói với ông lão: “Đương gia à, đã xảy ra gì sao? Sao ta thấy Ni nhi của chúng ta hình như đã trở thành một người khác vậy?”
Ông lão vừa kéo thùng gió vừa nhìn liếc nàng một cái, và cẩn thận nhìn qua Lý Tuế, nhanh chóng nén giọng nói: “Có thay đổi gì chứ, con có thể trở về như vậy là phải tạ ơn tổ tiên phù hộ, ngươi còn muốn gì nữa! Đừng gây chuyện nữa!”
Nói xong hắn từ một cái kệ lấy một số than tốt bóp nát và cho vào lò đã đỏ hừng hực, và nhìn Lý Tuế nói: “Ni nhi à, phải nhớ rằng, ở đây phải cho một ít than, như thế thì nước sắt mới ra được.”
“Con nhớ rồi.” Lý Tuế học rất nghiêm túc.
Với việc thêm than vào, sắt trong nồi từ từ chuyển sang màu đỏ, dần dần nóng chảy nhìn giống hệt như cây hoa trước đó.
“Đây đây đây, con tránh ra chút, ta đổ nước sắt này ra thùng cho con, con đừng có mà xem thường thùng nước sắt này nha, có thể rất là chìm.” Ông lão cắn răng, dùng sức khiêng thùng nước sắt lên, đi về hướng thành tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận