Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 526: Hoan Hoan (2)

"Lý Tuế hiện tại học chữ càng ngày càng nhanh rồi, đã có thể hiểu được Hồng Trung nói gì, có điều mình phải dạy nó, lời trong miệng của một số người không nhất định là thật.” Lý Hỏa Vượng ăn mặc rách rưới và đầy bụi bẩn đang nằm dưới gầm cầu, nhìn lên đỉnh đầu và lẩm bẩm một mình.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng bước chân vang lên từ cửa gầm cầu, cậu nhớ đó là âm thanh của Hoan Hoan.
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn qua liền thấy cô bé đáng yêu đeo cặp sách màu đỏ kia đang cầm xíu mại bằng hai tay, có chút bất an đứng ở đó, cô bé trông đã cao hơn một chút so với lúc trước, quần áo cũng thay rồi, điều duy nhất không đổi là chiếc kẹp tóc anh đào trên đầu cô bé.
“Hoan Hoan, đừng mang đồ ăn cho ta nữa, ta không chết đói đâu, nếu đói chết thì càng tốt.”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến Hoan Hoan lập tức trợn tròn mắt: "Chú, chú có thể nhận ra cháu rồi! Đã lâu rồi chú không nhận ra cháu."
Khẽ mỉm cười, cậu đứng dậy đi về phía cô gái nhỏ, lần này Hoan Hoan không chạy trốn mà ngẩng đầu nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ vô cùng bất an.
Lý Hỏa Vượng nhận lấy năm cái xíu mại trong bao từ trong tay cô bé, bỏ vào trong miệng: “Lần trước ở nhà trẻ, ta xin lỗi, cháu cũng biết là ta bị bệnh tâm thần, có lúc ta không phân biệt được rõ.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ăn, Hoan Hoan cười ngọt ngào, sau đó cô bé lắc lắc đầu, hai bím tóc đuôi sam ở hai bên cũng bắt đầu lắc qua lắc lại: "Không sao, cháu biết chú không phải có ý muốn hại cháu.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay lên, muốn xoa đầu cô bé nhưng nhìn thấy lòng bàn tay bẩn thỉu của mình, cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định dừng lại.
"Cảm ơn xíu mại của cháu, cháu nhớ sau này đừng mang đồ ăn cho ta nữa, lúc ta phát điên, có thể sẽ làm cháu bị thương.” Vừa nói đến đây, Lý Hỏa Vượng sững sờ một chút, sao mình lại phải phí lời ở đây, đây rõ ràng chỉ là ảo giác mà thôi.
"Ừ! Cháu biết rồi. Tạm biệt chú, cháu về nhà đây.” Hoan Hoan ôm lấy Lý Hỏa Vượng một cái rồi quay người rời đi.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên mép gầm cầu, đứng trong bóng mát nhìn thân ảnh nhỏ nhắn chạy dưới ánh mặt trời, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
Lòng tốt mà mình vô cùng kiêng dè ở bên kia lại là thứ có khắp nơi ở ảo giác bên này, nếu để cậu lựa chọn, cậu thật sự muốn bên này là thật.
Lúc cậu vừa định quay người trở lại gầm cầu, một gã mập trên cổ đeo dây chuyền vàng to tướng đang phì phèo điếu thuốc ở góc xa lập tức khiến vẻ mặt của cậu đông cứng lại.
Ánh mắt dung tục mà anh ta thỉnh thoảng nhìn về phía bên này khiến sự ấm áp trong Lý Hỏa Vượng nhanh chóng biến thành lạnh lùng.
“Hắn muốn làm gì Hoan Hoan?” Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới một bộ phim tên là “Hy vọng”. Điều này khiến khuôn mặt cậu run lên.
Cho dù là đang trong ảo giác của mình, mình cũng tuyệt đối không thể để cho chuyện ghê tởm đó xảy ra.
Nhìn xung quanh, cậu nhặt một viên đá cuội từ con sông gần đó, ném nó về phía gã mập.
Vào lúc gã mập đó xoay người lại, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, hòn đá trong tay của Lý Hỏa Vượng đã đập vào đầu anh ta.
Khi tên béo rách đầu chảy máu kia bị cơn đau dữ dội trên tay làm tỉnh dậy, anh ta đã bị Lý Hỏa Vượng kéo đến sâu trong gầm cầu tối tăm.
Khi anh ta cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy một nắm kính vỡ đâm vào lòng bàn tay trái của mình, lập tức tên mập run rẩy hét lên.
Lý Hỏa Vượng dùng nắm tay đấm vào ngực anh ta, lập tức khiến tiếng hét của tên mập ngừng lại, anh ta thở hồng hộc một lúc lâu.
"Hét cái gì mà hét. Ta còn chưa bắt đầu.”
Thấy tên mập hoàn hồn lại, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm: “Nói đi, ngươi nhìn chằm chằm cô bé kia làm gì?”
Tên mập nghe đến đây, nước mắt như sắp rơi xuống, vẻ mặt vô cùng ủy khuất: “Tôi có nhìn chằm chằm cô bé đó đâu. Tôi rõ ràng là đang nhìn cậu mà.”
Lời của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng chẳng thể nào ngờ, cậu ngạc nhiên nhìn đeo dây chuyền xích vàng trước mặt, tưởng đâu mình nghe lầm:
“Theo dõi ta? Ta có gì để theo dõi?”
Sợ hãi nhìn mảnh vụn nhuộm máu, tên mập lắp bắp nói:
“Tôi không biết, là anh họ bà con xa kêu tôi theo dõi cậu, nói một tháng cho tôi hai nghìn rưỡi.”
“Lúc ấy tôi cảm thấy theo dõi một người điên, một tháng có hai nghìn rưỡi, làm biếng cũng không bị ông chủ bắt được, còn có thể chơi game, sướng hơn vào nhà xưởng điện tử làm việc nhiều, nên nhận việc.”
Lý Hỏa Vượng chộp lấy dây chuyền vàng kéo mạnh, lập tức cảm giác được không thích hợp, cậu đã chạm qua vàng, nặng hơn thứ này nhiều, đây là đồ giả.
Lời tên mập nói tám phần là thật, hắn chỉ là bị người khác phái lại đây theo dõi.
Tên mập cười nịnh nọt nói:
“Cái này tôi bỏ ra ba mươi tệ mua ở vỉa hè, tôi làm gì có tiền mua dây chuyền vàng, Vương Chí Long chó chết đó đã hai tháng không trả tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận