Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1475: Nói chuyện (1)

“Binh Gia đã chết gần hết.” Lý Hỏa Vượng rất lạnh lùng nói ra sự thật tàn khốc này.
"Không." Hoàng Phủ Thiên Cang nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu tử, ngươi cho rằng Binh Gia là gì?”
Nói đến đây, Hoàng Phủ Thiên Cang đưa tay vuốt bộ râu dài trên cằm:
“Tình cảnh này, Tư Mệnh nhập thế thiên hạ đại loạn, chúng ta muốn sống thì buộc phải đập nồi dìm thuyền.”
"Binh Gia có lợi hại đến mấy, Binh Gia cũng là người, con người đều có thể trở thành Binh Gia, chỉ cần nhiễm sát khí lên bách tính toàn thiên hạ, vậy cả thiên hạ đều là Binh Gia của chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng hít thở dồn dập, hắn thật không ngờ đối phương lại dám làm như vậy:
“E rằng tất cả họ đều chết hết.”
“Ừ.” Cao Chí Kiến gật đầu, đặt quân trắng trong tay lên bàn cờ: "Lý sư huynh, ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng buộc phải có người chết, dù là hoàng gia cũng giống như vậy."
Ngay lúc này, một bé trai bụ bẫm cười toe từ bên cạnh chạy qua, Cao Trí Kiên túm lấy nó.
"Nhìn xem, đây là con trai của ta, ta đã chọn nó. Ta có rất nhiều con trai, nhưng cuối cùng chỉ có thể sống một người, còn những người khác đều chết." Cao Trí Kiên lạnh lùng hoàn toàn không giống như nói về con của mình.
“Tư Mệnh Phúc Sinh Thiên, Tư Mệnh của Bạch Ngọc Kinh, chúng ta đều không thể tin tưởng hoàn toàn, muốn tự bảo vệ mình, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Thế đạo hiện giờ là thế, mạng người không đáng tiền, ai đều có thể chết, người chết rồi có thể sống lại, chỉ cần đừng bị diệt chủng là được."
"Mạng sống con người ... vô giá trị ... nhưng ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì với những người quan tâm họ không?”
Tĩnh Tâm sư thái, Lữ Gia Ban, Gia Cát Uyên, Tuế Tuế, các loại hình ảnh không ngừng vụt qua trong óc Lý Hỏa Vượng, biểu cảm dần dần vặn vẹo, nghiến răng ken két.
"Ta đã chịu đủ rồi, ta thực sự chịu đủ rồi! Tại sao! Tại sao vậy!"
Khi Lý Hỏa Vượng dùng nắm đấm phải với gân xanh nổi trên mu bàn tay đập mạnh xuống bàn cờ, toàn bộ bàn cờ lập tức vỡ vụn.

Trong một biệt viện ở hoàng cung Thượng Kinh, quân cờ đen và trắng rơi đầy đất, giờ phút này trừ tiếng hít thở nặng nề của Lý Hỏa Vượng ra không có bất cứ âm thanh.
Tùy theo biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên càng dữ tợn, mọi thứ xung quanh cũng giống như mất kiểm soát, bắt đầu không ngừng phát sinh biến hóa, các loại nhân vật và cảnh tượng đều đang không ngừng biến hóa.
Lý Hỏa Vượng bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, đầu lưỡi uốn cong hét to:
“Đại Na! Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào?”
"Ta không có yêu cầu nào khác! Ta chỉ muốn họ sống! Ta chỉ muốn cho họ sống! Tại sao mọi chuyện luôn kết thúc như thế này! Rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao hả?!”
Cùng với tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm nổ từ đám mây đen phía xa.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục gầm lên bầu trời, nhưng vì không được đáp lại nên cuối cùng chỉ còn tiếng rống trầm thấp và bi thương.
Dù trong lúc đưa tang Lý Tuế đầu óc của hắn đờ đẫn, đến khi xong hết rốt cuộc phản ứng lại, Lý Tuế chết rồi, Lý Tuế thật sự đã chết rồi, nữ nhi của mình không thể quay về nữa.
"Ta làm còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ điều ta làm còn chưa đủ sao? Vậy rốt cuộc các ngươi muốn ta làm thế nào? Tại sao ta làm gì cũng không thể ngăn cản lần lượt từng người chết đi? Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Rốt cuộc ta đi sai ở bước nào?”
Lý Hỏa Vượng thò tay vào ngực móc ra một nắm bột phấn, mắt nhìn chăm chú khiến bột phấn nhanh chóng tụ thành một tượng đất, đó là tượng đất Lý Tuế đưa cho hắn trước khi chết.
Nước mắt chảy dọc trên mặt Lý Hỏa Vượng, không ngừng nhỏ xuống đất, lúc này, một cái xúc tu vươn ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng run rẩy ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Lý Tuế đứng trước mặt mình với nụ cười tươi, trên tay nó còn cầm ba bức tượng đất sét:
“Phụ thân nhìn xem, đây là phụ thân, cái này là nương, còn tượng nhỏ xíu này là con.”
Tuy biết rõ ràng Lý Tuế trước mắt là do chính mình tu ra, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, vươn tay kéo nó vào ngực mình, ôm siết.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng buông hai tay thì phát hiện trong ngực mình trống rỗng.
Nhìn thấy cảnh này, Cao Chí Kiến thở dài một hơi, đứng dậy đỡ Lý Hỏa Vượng ngồi xuống ghế, dùng tay vuốt ve lưng hắn nhiều lần.
"Lý sư huynh, ngươi không làm gì sai, đây không phải lỗi của ngươi, thế đạo này là như vậy, hãy nghĩ đến sư phụ Đan Dương Tử của chúng ta đi.”
“Đan Dương Tử thích biến thành bộ dạng đó sao? Không phải, là thế đạo này buộc sư phụ trở thành như vậy. Thế đạo này ác hơn Đan Dương Tử nhiều.”
Nói xong, Cao Chí Kiến thở dài một hơi: “Nhưng vậy thì sao, con người khi sinh ra việc đầu tiên là khóc, bởi vì con người đến thế giới này là để chịu đau khổ. Tất cả chúng sinh đều phải chịu đau khổ, ngay cả ta làm hoàng đế cũng không thể trốn thoát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận