Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 114: Hồ (2)

Lý Hỏa Vượng lại lần nữa lấy bản đồ ra. “Không, đây không phải là biển, đây chỉ là hồ mà thôi, hồ rất rất lớn.”
Tứ Tề vốn dĩ nhiều nước, có hồ lớn như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.
“Sư huynh, hồ nước này sao lại có chút đen á.”
Màu sắc nước hồ có chút sâu, cho dù đứng ở bên cạnh hồ cũng không nhìn thấy đáy, bất giác khiến người khác thấy sợ hãi.
Lý Hỏa Vượng cất bản đồ lại, nhìn những đám người khác đang đứng bên mặt nước. “Chờ xem đã, xem bọn họ làm thế nào.”
Khi một điểm đen xuất hiện ở phía xa, người ở bên bờ bắt đầu chuyển động. Đó là một chiếc thuyền gỗ, người ở đây là ngồi thuyền băng qua hồ.
Chiếc thuyền gỗ này nhìn có vẻ rất cũ, nhưng mà cũng rất lớn.
“Đến đây đến đây! Đều lên thuyền đi, một người bảy mươi văn tiền.” Một vị thuyền lão đại đứng ở trên thuyền, gào to với những người khác ở trên bờ.
“Sao lại bảy mươi văn rồi? Năm ngoái mới bốn mươi sáu.” Trên thuyền có người thể hiện bất mãn với giá cả.
Nhưng mà thuyền lão đại đi chân không đó không nể hắn chút nào, trừng đôi mắt nhìn hắn. “Ta chính là hỏi ngươi ngồi hay không thôi, có giỏi tự ngươi bơi qua.”
Nhìn thấy người đó ngoan ngoãn nộp tiền nhường nhịn, thuyền lão đại đắc ý nhìn mặt nước liền nhổ một ngụm nước bọt. “Nhìn có vẻ sắp chiến tranh rồi, còn quy tắc nhiều như vậy, ta chính là tăng giá thì sao?”
“Đi, lên thuyền.” Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi lên, ở địa giới người lạ đất không quen này, cậu ngược lại không sợ đắt, chính là sợ người khác mưu đồ bất chính.
Thuyền chở mấy chục con người, bắt đầu chầm chậm đi đến lòng hồ.
Người chưa từng ngồi thuyền rất dễ say sóng, nhưng mà Lý Hỏa Vượng quyết định vẫn ngồi.
Cậu ngoái đầu nhìn thuyền lão đại, hỏi: “Sư phụ, còn bao lâu nữa đến bờ bên kia?”
“Ha ha, hai giờ nữa là tới, yên tâm, trước khi trời tối chắc chắn đến.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, cảnh giác nhìn mặt nước hồ phía trước bị đầu thuyền tách ra.
Nước hồ màu đen mực nhìn có vẻ mười phần ảm đạm, phảng phất bên trong có thứ gì khủng bố chui ra vậy.
“Trong hồ này chắc là không có thứ gì ăn thịt người chứ?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng giống như con chim kinh sợ.
“Lời nói này của ngươi, những thứ đó đều là mấy tên rảnh rỗi bịa ra, ta sống ở trên hồ này gần hai mươi năm, ngươi nhìn ta không phải là sống tốt lành? Yên tâm đi, không có gì, ta cầm tiền tuyệt đối làm xong việc.”
Nghe được lời này, lòng Lý Hỏa Vượng an tâm hơn một chút.
Cùng với thuyền chầm chậm chạy về phía trước, mặt trời ở trên trời cũng đang dần dần lặn về tây.
Khi đám mây trên bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu hồng, thuyền chậm chậm chạy vào trong một mảnh lau sậy.
“Hẳn là sắp tới rồi.” Lý Hỏa Vượng nhìn đám lau sậy xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.
Chính tại lúc cậu nghĩ như vậy, “Bùm” một tiếng, sau lưng truyền đến tiếng rơi xuống nước.
Khi tất cả mọi người nghe thấy âm thanh đều vô thức quay đầu lại nhìn, phát hiện người chèo thuyền và thuyền lão đại thế mà không thấy đâu nữa!
“Mẹ ơi! Bọn họ bị thứ trong nước ăn mất rồi!”
Không biết ai hét lên một tiếng, khiến mấy chục người trên thuyền đột nhiên hoảng hốt trong lòng.
“Đều ngồi xuống! Các ngươi muốn khiến thuyền lật sao?” Tiếng trách mắng của Lý Hỏa Vượng khiến cho thuyền yên lặng trở lại.
Cậu quay người lại, nhìn về phía người phe mình. “Các ngươi ai biết chèo thuyền?”
Nhưng mà nhận lại được lại là một loạt lắc đầu.
Chính tại lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ xem phải làm thế nào, đám lau sậy xung quanh có động tĩnh.
Vài chiếc thuyền gỗ nhỏ, chở những nam nữ già trẻ trong tay cầm binh khí, vây quanh hướng về phía thuyền lớn.
Trên một chiếc thuyền ở trong số đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy vị thuyền lão đại vừa nãy.
Lúc này hắn đang giơ con dao găm nhỏ lên cạo mặt, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, hắn cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi, ha ha ha, ngươi là muốn ăn mì cuộn, hay là mì hoành thánh?”
“Thủy tặc.” Lý Hỏa Vượng nói ra thân phận của những người trên chiếc thuyền tam bản nhỏ này.
Đây căn bản chính là một ván cờ, một ván cờ lừa tất cả mọi người vào bẫy rồi cướp sạch toàn bộ.
"Ha, nơi này thật là có phong khí tốt.” Lý Hỏa Vượng nhìn bọn họ, lẩm bẩm tự nói.
Lúc này cậu còn phát hiện ra rằng trong đám thủy tặc không chỉ có thanh niên cường tráng, còn có cả phụ nữ người già và trẻ nhỏ, trông có vẻ đây là sản nghiệp gia tộc có lịch sử lâu đời.
“Vụt...” Một mũi tên bắn tới, cắm vào mạn thuyền, khiến cho mấy chục người trên thuyền càng thêm hoảng sợ.
"Các lão thiếu gia, chỉ cần ném hết hành lý và vàng bạc trên người các ngươi qua đây, những hảo hán Hằng Sơn cướp của người giàu chia cho người nghèo như bọn ta đây tuyệt đối sẽ không làm các ngươi bị thương đến một ngón tay.”
"Nhưng nếu bị bọn ta tra được các ngươi giấu đi chỉ một đồng tiền thôi, hừ hừ... Vậy thì chỉ có thể để các ngươi lựa chọn hoặc là bị chém chết hoặc là bị ném xuống sông chết chìm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận