Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 335: Chợ phiên (1)

Lý Hỏa Vượng do dự đưa tay ra, sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu đối phương từng chút từng chút.
Trong tiếng khóc thút thít, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Suốt dọc đường ăn gió nằm sương, cơ thể của cậu quả thực quá mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.
"Lý sư huynh, mau tỉnh dậy đi, đến Ngưu Tâm Sơn rồi, chúng ta cuối cùng cũng đến nhà rồi!"
“Nhà?” Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, nhìn ngọn núi lớn trước mặt, còn có tiểu thôn dưới ngọn núi kia, cùng với từng cánh đồng lúa chín vàng gần đó.
Khung cảnh này hài hòa biết bao, hoàn toàn không thua kém gì Đào Hoa Nguyên kia.
Tầm mắt cậu hướng lên trên, quan sát hình dáng của ngọn núi cao kia, tâm tình rất tốt mà kinh ngạc hỏi: “Đây không giống tim con trâu, bọn muội đặt cái tên này là đặt vớ vẩn rồi.”
Vừa nói cậu vừa quay người lại, nhìn thấy góc nghiêng của Bạch Linh Miểu đang đứng bên cạnh.
"Muội cũng không biết, ông nội muội dạy muội đấy, hơn nữa ông ấy cũng là do được tổ gia gia dạy.” Bạch Linh Muội cười cười và xoay người qua, lộ ra nửa bên mặt kinh hãi dị thường với Lý Hỏa Vượng.
Đó là vảy rắn màu xanh lục giống như con rết đang bò trên lông cáo trắng toát, từng sợi lông màu đen giữa bộ lông đó cũng không thể cản trở sự di chuyển của nó.
Có điều cuối cùng, sau khi vảy rắn bò đến giữa khuôn mặt thì lại không bò lên nữa, bởi vì cặp mắt thú chen chúc nhau lóe lên ánh sáng xanh u ám kia đã chặn đường đi của nó.
“Lý sư huynh, huynh sao vậy?” Bạch Linh Miểu tiến lên một bước, Lý Hỏa Vượng lùi về sau một bước.
Lý Hỏa Vượng vốn cảm nhận nhạy bén, cậu đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đó, cậu quay phắt người lại, hai cái mặt thú méo mó còn kinh khủng hơn trước đó lại lần nữa được xếp chồng trước mặt cậu: “Tướng công, ta như vậy huynh có ghét bỏ ta không?”
“Ha!” Lý Hỏa Vương người đầy mồ hôi lạnh đột nhiên mở mắt ra, chiếc lều da đầy bụi bặm trên đỉnh đầu xuất hiện trước mặt cậu.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu hai tay khoanh trước ngực ngủ say bên cạnh, lại nhìn thấy Bành Long Đằng và Kim Sơn Trảo đứng nơi góc tường, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, vừa rồi mình chắc chắn là nằm mơ.
“Chân thực quá, mình đã lâu không gặp ác mộng rồi.” Lý Hỏa Vương nghiêng người, ôm lấy Bạch Linh Miểu vào trong lòng rồi lại nhắm mắt lại.
“Vừa rồi là ác mộng, vậy bây giờ lại là một cơn ác mộng mới sao?” Sau đó, Lý Hỏa Vương lại lắc lắc đầu: “Không, hiện tại không phải là ác mộng, bởi vì có Bành Long Đằng và Kim Sơn Trảo.”
Vừa nhắm mắt lại không lâu, Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên mở mắt ra, cậu cảm thấy có người nằm sau người mình.
Một đầu lưỡi đỏ có phân nhánh uốn lượn thò ra từ phía sau, nhẹ nhàng liếm liếm chiếc cổ mảng trắng mảng đỏ kia của Lý Hỏa Vượng: “Tướng công, ta như vậy huynh ghét bỏ ta không?”
Hai tay Lý Hỏa Vượng hơi dùng sức, siết chặt Bạch Linh Miểu vào trong lòng mình hơn, vùi mặt vào trong tóc trắng của cô ấy, nhắm mắt lại và chậm rãi nói: “Ta không ghét bỏ, nhưng ngươi không phải là Bạch Linh Miểu.”
Nghe thấy câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, chiếc lưỡi phân nhánh kia từ từ rụt vào trong cái miệng thú lớn dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, cái miệng đầy răng nanh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhị thần nằm trên giường, nhẹ nhàng áp sát về phía người Lý Hỏa Vượng đang ôm Bạch Linh Miểu.
Ba người nằm trên cùng một chiếc giường, không ai nói lời nào nữa, trong phòng cuối cùng trở nên yên tĩnh.
Ngày hôm sau, không ngoài dự kiến, Lý Hỏa Vượng lại ngủ quên rồi, may mà hiện tại không có người khác đuổi theo.
“Lý sư huynh, này.” Một bát chất lỏng màu trắng sữa được bưng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng đang di chuyển bất tiện.
“Đây là cái gì?” Lý Hỏa Vương phát hiện bên trong có một số thứ màu trắng trôi nổi.
"Đậu hũ mềm sữa dê, muội nghe Bảo Lộc nói ở Thanh Khâu, người bị thương uống nhiều sữa dê sẽ nhanh lành."
Lý Hỏa Vượng bưng bát lên uống một ngụm lớn, không thể nói là ngon cũng không thể nói là khó uống, chỉ đơn giản là uống không quen mà thôi.
Tuy nhiên về phương diện ăn uống, Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ kén chọn, chỉ cần đừng quá mặn hoặc quá cay là được.
Thấy cậu uống xong, Bạch Linh Miểu cầm lấy khăn lông giơ qua, nhẹ nhàng lau đi vết sữa dính bên miệng Lý Hỏa Vượng.
"Tôn Bảo Lộc chuẩn bị thực phẩm thế nào rồi?”
"Huynh ấy ra ngoài từ sáng sớm, nói dê nhà kia ốm yếu không mua được, muốn đi chọn thêm vài nhà.”
"Cái gì? Dê? Rõ ràng huynh bảo huynh ấy đi mua lương thực. Huynh ấy đi mua dê làm gì?”
Bạch Linh Miểu cười nói: "Vừa rồi muội cũng hỏi huynh ấy như vậy nhưng huynh ấy nói ở Thanh Khâu, dê sống chính là lương thực. Sữa dê có thể uống, phân dê khô có thể làm củi đốt, hơn nữa dê sống có thể tự đi, thuận tiện hơn trực tiếp mang theo lương khô nhiều.”
“Như vậy sao... như vậy cũng được.” Đối với loại chuyện này, Lý Hỏa Vương dự định nghe theo người bản địa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận