Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 110: Lễ tiết

“Nếu mà cứ mãi dùng thứ này, không phải là tôi sẽ có thể trường sinh bất tử rồi sao?”
Lý Hỏa Vượng rất nhanh vứt cái suy nghĩ không thực tế này ra sau não.
Liên tưởng đến những lời Lý Chí nói trước đây, không khó đoán được, những tuổi thọ này chính là “tiền trà nước” mà đám Tiên gia muốn có.
Lý Chí vì để tích góp chút tuổi thọ này, trời biết đã khiêu biết bao nhiêu đại thần, nếu thật sự dễ dàng như vậy, hắn cũng không đến nỗi già thành như vậy.
Tác dụng duy nhất của những tuổi thọ này e rằng chính là dùng để nuôi Du lão gia.
Lý Hỏa Vượng nói hồi liền muốn lấy năm viên còn lại từ trong đó ra, trực tiếp hấp thụ luôn.
Tối hôm qua, vì để đối phó Lý Chí, cậu đã phải mời sáu vị Du lão gia, ba sáu chính là mười tám rồi, bắt buộc phải bù đắp từ chỗ này.
Nhưng khi ngón tay chạm đến những quả cầu tuổi thọ đó, Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên ngừng lại.
“Những thứ này ở thế giới này có thể xem như tiền tệ mà sử dụng hay không?”
Tục ngữ có câu, một tấc quang âm đáng một tấc vàng, một tấc vàng khó mua một tấc quang âm. Nhưng mà nếu như một tấc vàng thật sự có thể mua được một tấc quang âm thì sao?
“Thứ này, bất luận là ở chỗ người phàm hay là ở chỗ những người tu hành kia, nhắm chừng đều có giá trị rất cao, cứ hấp thụ như vậy quả thực quá đáng tiếc, nhất định phải lợi dụng cho tốt mới được.”
Lý Hỏa Vượng thu hồi lại hồ lô ở trong tay, nhìn hồ lô trở về dưới bóng cây, cái miệng lớn nham nhở kia dần dần ngậm lại.
Có điều, tiếp sau đó Lý Hỏa Vượng cũng không tìm thấy được thứ gì có giá trị.
Một bộ đồ hơi cũ, hai đôi giày nén đế được một nửa, kim chỉ, cùng với mấy hình Bảo gia tiên nặn bằng đất sét.
Đây chính là toàn bộ những thứ mà Lý Chí có được, toàn bộ gia sản của hắn.
Nhìn đến đây, Lý Hỏa Vượng bất giác cảm thấy vài phần thổn thức, sức mạnh của Tiên gia không những không cho Lý Chí một cuộc sống tốt hơn, ngược lại còn khiến hắn sống cuộc sống nghèo khổ hơn cả người bình thường.
Muốn dùng năng lực của Tiên gia cho Lý Chí có được tiền tài, là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng mà những Tiên gia kia chưa chắc sẽ làm như vậy.
Bọn họ chỉ muốn có một tên nô lệ nghe lời thu thập dương thọ mà thôi, nô lệ sống như thế nào, bọn họ còn lâu mới quan tâm.
Lý Chí nói không sai, Khiêu đại thần thật sự không phải là công việc dành cho con người.
“Lý sư huynh, những thứ này có thể cho ta không?” Một vị đạo đồng trên mặt đang chảy nước mũi, mắt nhìn chăm chăm vào những hình nặn đất sét kia.
Nói cho cùng, những người này có chịu khổ chịu cực đến đâu, dù gì cũng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, chỉ cần là trẻ con thì đều ham chơi.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cầm những hình nặn đất sét hình người kia đặt ở ven đường. “Những thứ này không sạch sẽ.”
Tiếng lăn bánh của xe lừa không ngừng vang lên, không ngừng lăn bánh về phía trước.
Trước đây, Lý Chí đã lừa Lý Hỏa Vượng những chuyện khác, nhưng có một thứ không có lừa cậu, đó chính là đoạn đường tiếp theo quả thực vô cùng gồ ghề, giữa đoạn đường thật sự không có điểm dừng chân nào khác.
Cứ như vậy đi hết hơn mười ngày trên con đường đất lầy lội, cuối cùng bọn họ mới nhìn thấy được một thị trấn không lớn cũng không nhỏ.
Cho dù lúc này trên trời đang mưa phùn lất phất, vẫn không ngăn cản được gương mặt mệt mỏi của bọn họ xuất hiện nụ cười vui mừng.
“Cuối cùng cũng có thể ngủ trên giường rồi, đoạn đường này quả thật giày vò chết ta rồi.” Một người đàn ông còn một cánh tay ở trong nhóm người than vãn nói.
Hắn cũng phải là không còn cánh tay, chỉ có một bên cánh tay là bình thường, còn cánh tay còn lại chỉ lớn bằng cánh tay của trẻ sơ sinh.
Tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng dời khỏi tấm bản đồ trong tay, “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây hai ngày, đợi mưa tạnh, chúng ta hẵng đi.”
Bánh xe lừa bắt đầu lăn bánh về hướng cửa thị trấn.
Khi Lý Hỏa Vượng bọn họ đến gần cửa thị trấn, phát hiện có không ít xe ngựa cùng với xe bò, xe một bánh từ trong thị trấn đi ra.
Dù sao thì người có xe là thiểu số, đa số người đều đi bộ.
Trên người những người này khoác áo tơi, bên trong sọt tre xách trên tay để giấy vàng cùng với từng chén từng chén trứng thịt cá, mặt buồn bã lẳng lặng đi ra bên ngoài.
“Sao thế? Bên trong thị trấn đã xảy ra chuyện sao?” Lý Hỏa Vượng vô thức hỏi.
“Lý sư huynh, hôm nay là Thanh minh, bọn họ là đi tảo mộ.”
“Chớp mắt đã là Thanh minh rồi sao? Nhanh như vậy.” Lý Hỏa Vượng tự mình lẩm bẩm.
Đi vào trong thị trấn, bên đường có mấy sạp bán hàng, bên trong đều là bán giấy vàng cùng vàng thỏi, còn có người giấy và bò giấy, buôn bán rất tốt.
Chuyện đã nhận lời Lý Chí, Lý Hỏa Vượng không muốn nuốt lời.
Nhưng mà trong tay cậu cầm tiền giấy và nến, nhất thời ngây người tại chỗ, mình nên làm sao để đốt cho Lý Chí đã chết đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận