Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1012: Hồng nhan

Càng miễn bàn những người ở vòng ngoài Giam Thiên Tư, người bị ích lợi của Dương Thọ Đan hội tụ lại không có lòng trung thành, phát hiện nguy hiểm sẽ bỏ chạy ngay.
Chỉ có đám Binh Gia khát máu, đám vũ khí giết người theo thể chế này mới có thể ức chế sự mở rộng tầng dưới cùng của đối phương.
Lý Hỏa Vượng nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, gật đầu:
“Vậy được, ngươi nhanh lên đi."
Lý Hỏa Vượng nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi, chưa đi hai bước đã bị Cao Trí Kiên gọi lại: "Lý sư huynh, ngươi đi đâu?"
“Người như ta còn có thể đi đâu, đi Thanh Khâu, diệt Pháp Giáo!”
“Lý sư huynh, Lý sư huynh, chờ đã!” Thấy bộ dạng dứt khoát kiên quyết của Lý Hỏa Vượng thì Cao Trí Kiên vội vàng ngăn trở.
"Lý sư huynh, ngươi đi Thanh Khâu một mình sự là quá nguy hiểm, hãy ở lại đây đi.”
"Miễn, ta không yếu như vậy, vả lại ta mà ở bên cạnh ngươi, sợ rằng có một số người buổi tối ngủ không yên.” Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng liếc quốc sư.
Quốc sư biết Lý Hỏa Vượng sắp đi Thanh Khâu đối phó Pháp Giáo thì rất vừa lòng:
“Tốt! Lý lão đệ biết đại nghĩa! Lão phu bội phục!"
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hừ một tiếng, không nói nhiều nữa, rời khỏi hoàng thành Thượng Kinh ở lâu khó chịu này.
Đường đi Thanh Khâu xa xôi, cộng thêm không rõ tình hình chiến đấu bên kia, Lý Hỏa Vượng quyết định lên đường ngay trong ngày, lười lề mề.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi cửa lớn thì thấy Lữ Tú Tài mắt trân trân đứng đó.
Lữ Tú Tài khuỵu đầu gối quỳ hướng Lý Hỏa Vượng, trán đập mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù cho người nhà!”
Lý Hỏa Vượng nhìn Lữ Tú Tài một lúc, mở miệng hỏi:
“Ngươi muốn báo thù ai?”
Lữ Tú Tài vụt ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập thù hận cực độ:
“Pháp Giáo! Là người của Pháp Giáo giết ca ca đại tẩu của ta, ép phụ thân ta điên!”
Trong khoảng thời gian Lý Hỏa Vượng vào cung ngắn ngủi, Lữ Tú Tài dường như suy nghĩ rõ ràng một ít sự tình.
"Đối diện với đám Vu Thần Pháp Giáo, dựa vào công phu mèo quào, ngươi có thể sống tiếp sao?"
“Đến lúc đánh thật đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi, nếu ta phải dẫn người đi thì ta sẽ chỉ mang theo giúp đỡ chứ không phải cục nợ. Và nhớ kỹ, ta không phải sư phụ ngươi, hai chúng ta đã thanh toán xong nợ.”
"Ta không sợ chết! Ta đánh bạc cái mạng! Giết một tên huề vốn, giết hai tên là lời!” Lữ Tú Tài ưỡn ngực gầm lên.
Lý Hỏa Vượng nhìn đôi mắt không sợ hãi của Lữ Tú Tài, biết đối phương thật sự quyết tâm.
Lữ Tú Tài ở trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng luôn là lông bông, lần đầu thấy hắn ta như vậy.
Dường như thảm kịch của Lữ Gia Ban rốt cuộc khiến hắn ta trưởng thành lên, không còn là thiếu niên vô tri.
Lý Hỏa Vượng nhìn đối phương một lúc, rút ra yêu bài của Giam Thiên Tư và hồ lô đựng Dương Thọ Đan ném qua.
"Nếu ngươi dám đến thì cầm cái này đi nội khố Giam Thiên Tư đổi thứ giữ mạng, cứ nói là Nhĩ Cửu kêu ngươi đi lấy.”
“Vâng, sư phụ!” Lữ Tú Tài không chút do dự cầm đồ rời đi, xem bộ dạng đó dường như sớm đã quyết định.
Chờ Lý Hỏa Vượng về chỗ ở của mình, hắn nói với thái giám chăm sóc Lữ Trạng Nguyên và Tú Nhi:
“Có lẽ ta sẽ ra ngoài một khoảng thời gian, trước khi ta quay về phải chăm sóc tốt cho họ. Nếu Tú Nhi đến tuổi hãy tìm thư sinh dạy học cho con bé, lỡ ta chết thì đi hỏi bệ hạ xử trí hai người này như thế nào.”
“Rõ, nô tài biết, lời của đại nhân là lời của hoàng thượng, nô tài tuyệt đối không dám chậm trễ chút nào!”
Giải quyết xong nỗi lo về sau, Lý Hỏa Vượng lấy ra lấy bản đồ của Thượng Kinh Thành ra xem, tìm kiếm phương hướng lên đường.
Lý Tuế ôm Tú Nhi hỏi:
"Phụ thân, chúng ta lại sắp đi hả?”
“Ừ, phải đi, thu thập đi, chờ Lữ Tú Tài trở về, ta liền xuất phát."
Nghe lời này, Lý Tuế ngoan ngoãn gật đầu, đi chuẩn bị đồ.
Mấy ngày này Lý Tuế đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, đã rất rõ ràng cần chuẩn bị cái gì, giúp ích rất nhiều về việc vặt.
Khi Lý Hỏa Vượng thay ngựa mệt, đi khách điếm đổi đổi con ngựa mới tinh thần phơi phới thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Hỏa Vượng mở cửa ra, thấy Lữ Tú Tài đôi mắt ửng đỏ trở lại.
“Về rồi? Nhanh đấy, đổi cái gì?"
Hai tay Lữ Tú Tài khẽ run, móc một cuộn thẻ tre màu đỏ máu ra khỏi ngực, đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Đại Thiên Lục?"
“Đúng.” Lữ Tú Tài gật đầu, nói: “Ta không biết thứ khác, có vài thứ ta cũng không dùng được, nhưng cái này thì ta đã thấy sư phụ sử dụng, rất hữu dụng, hơn nữa không cần tu luyện thổ nạp gì đó, cầm lên liền có thể dùng!"
"Ngươi biết dùng cái này cần trả giá thứ gì không?” Lý Hỏa Vượng cầm lấy Đại Thiên Lục mở ra, nhìn các loại khổ hình và nghi thức rùng rợn trên đó, hỏi.
"Ta không sợ đau! Ta muốn báo thù!"
Lữ Tú Tài dứt khoát kiên quyết đáp lại, trong mắt tỏa sát khí dày đặc.
“Hay là bỏ đi, ngươi đã là con trai cuối cùng của Lữ gia, nếu ngươi chết thì Lữ gia các ngươi sẽ tuyệt hậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận