Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 487: Quẻ tượng (1)

"Tống... tống vào đại lao, tra hỏi cho ta! Nghiêm khắc tra hỏi cho ta!" Lúc này, Lâu tri huyện tức đến giọng nói đều thay đổi, hai tay không tự chủ được mà run lên.
Không dễ gì mới tìm được manh mối, Lý Hỏa Vượng đương nhiên không thể bỏ qua, đi theo tên tú nam bị bổ đầu áp giải này đi về phía lao ngục.
Không lâu sau, tiếng kêu cực kỳ thảm thiết của tú nam kia vang lên trong nhà lao của Thương Thủy Huyện.
"Nói! Còn có ai là đồng bọn của ngươi! Hiện tại đang trốn ở đâu! Tại sao các ngươi lại trộm trẻ sơ sinh!"
Nhìn mỏ hàn màu đỏ không ngừng phát ra tiếng xèo xèo khi ấn vào da thịt cùng với chiếc roi da ngâm trong thùng nước muối, Lý Hỏa Vượng không khỏi cau mày lại.
"Được rồi, lui xuống hết đi.” Cậu đứng dậy, đi về phía tú nam với khuôn mặt hoàn toàn thay đổi kia.
Hoàn toàn phớt lờ đi chiếc mỏ hàn mà điển sử đưa bằng cả hai tay qua, Lý Hỏa Vượng bước đến trước mặt hắn, cởi chiếc nón tre trên đầu mình xuống.
Vết thương của cậu lành lại rất nhanh, da trên mặt đã bắt đầu lành lại hơn một nửa, thế nhưng trong loại tình cảnh này, Lý Hỏa Vương càng trông đáng sợ hơn.
Tú nam, người đã sức cùng lực kiệt vì bị khổ hình tra tấn, dường như được tiếp thêm sức lực khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Hỏa Vượng, liều mạng ngả về sau như thể sợ rằng Lý Hỏa Vượng sẽ ăn thịt hắn.
"Lạch cạch..." Cùng với âm thanh va chạm của kim loại, đủ loại dụng cụ tra tấn được Lý Hỏa Vượng từ từ mở ra từ dưới vạt áo cậu: “Nói đi.”
"Ta thật sự không biết! Cưỡng hiếp phụ nữ là do ta làm, ta nhận. Nhưng kẻ trộm trẻ em kia thật sự không phải là ta.” Tú nam sợ đến tè ra quần, nhưng lời nói trên miệng vẫn không thay đổi.
“Thật sao?” Lý Hỏa Vượng lấy từ bên trong ra một cái cưa nhỏ, dùng tay ấn đầu hắn vào tường, sau đó đặt cưa lên, bắt đầu cưa trái cưa phải.
Nếu như trước đó âm thanh của tú nam còn là tiếng hét của con người thì khoảng thời gian tiếp theo, âm thanh của hắn chính là hoàn toàn biến thành tiếng quỷ gào.
Nửa giờ sau, Lý Hỏa Vượng niệm Hỏa Áo Chân Kinh, bắt đầu trị thương cho tú nam chỉ còn chút hơi tàn.
"Kỳ quái, tại sao lại như vậy? Vậy mà tên tiểu từ này lại thật sự không biết?” Lý Hỏa Vương dám khẳng định lời người này nói chính là thật, hành hạ một lượt như vậy, nếu đổi lại là mình, chưa chắc đã có thể chịu đựng được.
"Chẳng lẽ... Chuyện làm nhục nữ nhân và trộm trẻ em thực ra là do hai nhóm người làm? Chỉ là vì vừa vặn xảy ra đồng thời nên hiểu lầm là cùng xảy ra?”
Vừa nghĩ đến khả năng này, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng tồi tệ, mạnh mối lại đứt đoạn rồi.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng cảm thấy nan giải như vậy, mặc kệ thực lực của đối phương thế nào, nhưng đối phương cứ trốn không ra, điều này khiến người ta rất khó chịu.
Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng công việc của Giam Thiên Tư này không giống với những gì mình tưởng tượng trước đây cho lắm.
Lúc này, trong bụng Lý Hỏa Vượng truyền đến tiếng kêu ùng ục, mình đã không ăn ba bữa rồi, nếu không ăn nữa e rằng sẽ đói mệt người mất.
Lại nhìn tú nam với khuôn mặt hoàn toàn thay đổi kia một cái, Lý Hỏa Vượng quay người đi về phía bên ngoài nhà lao.
Thấy Lý Hỏa Vượng muốn rời đi, điển sử xem đến ngây người bên cạnh cũng không tiễn nữa, ngược lại đá mạnh một cái vào mông tên lính canh ngục bên cạnh.
Tên lính canh ngục với dáng vẻ vô cùng hoảng hốt kia không còn cách nào khác, nặn ra một nụ cười đi tiễn Lý Hỏa Vượng.
"Đại nhân thong thả, đại nhân có thời gian thì thường xuyên tới, đại nhân... đại nhân thật khéo tay.”
Sau khi khỏi lao ngục, Lý Hỏa Vượng đến hậu viện của nha môn Thương Thủy Huyện, vừa đến đó liền nhìn thấy Màn Thầu thò đầu vào máng cỏ và giành nước uống với ngựa.
Ngửi thấy mùi quen thuộc, Màn Thầu quay đầu lại, nhìn cậu với vẻ vô tội, nó đói rồi.
Lý Hỏa Vượng dẫn Màn Thầu đến đường phố, mặc dù vì việc trộm trẻ khiến cả Thương Thủy Huyện lòng người lo sợ, nhưng chí ít trên đường vẫn có người buôn bán.
“Hoành thánh sốt ớt?” Lý Hỏa Vượng nhìn món ăn mà mình chưa từng nghe qua kia, dẫn Màn Thầu đi về phía tiệm thứ hai: “Mì gai?”
Hai bát mỳ sợi dẹt màu xanh lục với những chấm đen nhỏ được mang lên, phía trên có tưới một lớp sốt ớt cay xộc vào mũi.
Sau khi nhìn thấy Màn Thầu ăn rất ngon lành, Lý Hỏa Vượng lúc này mới lấy đũa trong giỏ tre ra và bắt đầu ăn.
Món mì sợi dẹt này rất đặc biệt, ăn vào thấy tê tê trong miệng nhưng trong mì này không bỏ hạt tiêu, loại cảm giác tê tê này là do những chiếc gai nhỏ trong sợi mỳ cào vào lưỡi.
Màu xanh của mì vậy mà lại được nhuộm từ cây gai, càng đặc biệt hơn là sau khi bỏ vào miệng, gai sẽ nhanh chóng mềm đi.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang ăn đặc sản của Đại Lương, bên cạnh có hai người bước vào, giọng nói của hai người rất trầm thấp, hơn nữa còn mang theo tiếng cười đặc biệt mà chỉ có loại nam nhân đó mới hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận