Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 230: Bạn cố tri

"Không vội, các ngươi đi trước đi, hừ! Ta chống mắt xem kịch ở đây ra trò trống gì.”
Có lẽ vì cùng nghề là oan gia, nghe giọng điệu hình như Lữ Trạng Nguyên mang địch ý lớn với những người Khiêu Na Hí.
“Phụ thân, hay để hôm khác đi, nơi này lạ nước lạ cái, không yên ổn.”
Lữ Trạng Nguyên thoáng chốc trợn to mắt, giơ tẩu thuốc gõ con trai cả của mình:
“Chết tiệt, ngươi quản cả phụ thân mình? Trên đường người đến người đi, có gì không yên ổn?”
Thừa dịp bọn họ cãi cọ, Lý Hỏa Vượng đã mang theo người khác tiếp tục đi về phía trước.
Đi khoảng nửa nén hương thì bọn họ rốt cuộc đặt phòng trong một khách điếm treo chữ Tửu trước cửa nhà.
Trong một gian phòng ngủ cũ kỹ, Lý Hỏa Vượng dỡ mấy thứ trên người đặt xuống bàn, thở phào một hơi.
Hai thanh kiếm, Đại Thiên Lục, miếng đá Thiên Thư, còn có dụng cụ tra tấn, mấy thứ linh tinh này cộng lại cũng khá nặng.
Lý Hỏa Vượng cầm ấm trà lên rót một cốc nước uống giải khát, cậu bỗng cau mày.
Bạch Linh Miểu đang sửa sang lại chăn thấy thế đi tới hỏi:
“Sao vậy?”
“Muội thử xem có phải trong nước có mùi lạ không?” Lý Hỏa Vượng đưa tách trà qua.
Bạch Linh Miểu nâng hai tay uống một hớp, ngạc nhiên gật đầu, nói:
“Đúng thật, có mùi đất.”
“Huynh còn tưởng mình quá mẫn cảm, xem ra không phải. Chất lượng nước của Hậu Thục kém quá.”
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cửa sổ, dùng cây gỗ chống cửa sổ:
“Chờ ngày mai muội kêu mọi người tản ra, nghe ngóng chuyện trong Hậu Thục, tốt nhất có thể tìm được một tấm bản đồ tỉ mỉ, miễn cho đi đường vòng.”
“Ừ, được, nghe lời huynh.” Bạch Linh Miểu sửa sang khăn trải giường xong vươn tay tính cởi đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng.
“Lúc dẫn ngựa muội thấy bên cạnh có miệng giếng, thừa dịp hiện tại có thời gian muội sẽ đi giặt quần áo."
"Đúng rồi, Lý sư huynh, muội nhớ đạo đồng đã chết dường như gia đình ở trong trấn này, chúng ta có nên đưa tro cốt đi không?”
Lý Hỏa Vượng động ý niệm, cậu chợt nhớ ra lúc trước từng nghe người nói về chuyện này.
"Tro cốt bị ai bảo quản? Ta đi đưa cho.”
"Hiện tại sao? Tối rồi, nghỉ tạm rồi mai hãy đi.”
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn cầm tro cốt, mang theo Màn Thầu và Dương Tiểu Hài đi ra khách điếm, chút chuyện nhỏ này cậu lười kéo dài.
Nguyên nhân mang theo Dương Tiểu Hài vì cậu bé chơi thân với đạo đồng đã chết, biết địa chỉ nhà.
Đương nhiên, Dương Tiểu Hài đi theo còn một hàm nghĩa ngầm khác, đó là sợ Lý Hỏa Vượng nửa đường nổi điên không có người chăm sóc.
Lý Hỏa Vượng bây giờ đi ra ngoài không thể thiếu người trông chừng, Dương Tiểu Hài đi theo còn kịp thời trở về thông báo người khác.
Dương Tiểu Hài ôm bình tro cốt, kể cho Lý Hỏa Vượng nghe về đạo đồng đã chết:
“Lúc ở Thanh Phong Quan, chúng ta đều gọi nàng là Mao Xuy Ngưu, bởi vì nàng đặc biệt thích khoác lác, nói nhà mình to hơn toàn bộ Thanh Phong Quan, hơn nữa trong nhà còn nuôi hơn một trăm con dê.”
“Còn bảo nàng là con gái duy nhất, người nhà rất thương nàng, muốn ăn bao nhiêu thịt dê là phụ thân sẽ giết lấy thịt cho nàng.”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt nhìn bình tro cốt trong tay:
“Đạo đồng này là nữ?”
“Đúng rồi, Lý sư huynh không nhớ sao?"
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, những đạo đồng này không chiếm vị trí trong lòng cậu, nên không chú ý đến bọn trẻ tay chân cần mẫn này.
“Ài, cũng là người đáng thương, sắp trốn khỏi Thanh Phong Quan, kết quả bị chết chìm.” Lý Hỏa Vượng cảm thấy tiếc thương.
“Ngươi nói lời này không cảm thấy buồn nôn sao? Ngươi có tư cách gì nói câu đó? Ngươi biết có bao nhiêu người bị ngươi tự tay bóp chết không?"
Nghe lời Khương Anh Tử nói khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy cực độ bức bối: “Ngươi câm miệng cho ta!"
Dương Tiểu Hài bị quát sợ hãi giật bắn người, cậu bé và những người khác đã thấy nhiều lần Lý sư huynh thường thường lẩm bẩm một mình, nhưng vẫn khó quen được.
Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem không nói chuyện nữa, vùi đầu đi về phía trước.
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức lờ đi những ảo giác đó, nhưng không dễ thực hiện trong thời gian ngắn.
Bọn họ càng đi càng hẻo lánh, dần đến rìa trấn nhỏ sa mạc này.
Sắc trời biến tối rất nhiều, người đi đường cũng ít dần, đa số người đều đi nhanh.
Lý Hỏa Vượng đang định hỏi thăm Dương Tiểu Hài rốt cuộc có đúng chỗ này không thì một tiếng kêu vui sướng từ phía sau vang lên.
"Đạo sĩ! Đạo sĩ! Là ta đây!”
Lý Hỏa Vượng theo bản năng quay đầu xem, khi thấy người kêu thì rất vui mừng.
Người đó là lão hòa thượng lúc trước ở lại Chính Đức Tự.
Khác với bộ dạng sạch sẽ khi ở trong chùa, lão hòa thượng trở nên lôi thôi.
"Hòa thượng, sao ngươi ở đây? Chẳng phải ngươi ở Chính Đức Tự sao?"
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, hòa thượng không kiềm được oán trách:
“Miễn bàn, ở trong chùa làm ta ngộp chết, không thể làm chuyện tốt, bọn họ còn bắt ta tụng kinh Phật.”
“Ta làm sao chịu nổi, nên dứt khoát rời chùa, à mà ngươi đang đi đâu đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận