Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 384: Dò hỏi (1)

"Nhưng ta cũng không nhìn thấy sắc mặt hắn, Tào ca, ngươi có thể giúp ta tiến lại gần một chút và nhìn xem không?”
"Này! Dựa vào đâu mà bảo ta qua đó xem, chuyện của ngươi, sao không tự đi đi?”
"Có điều cha ngươi, tại sao lại muốn hỏi về sắc mặt của Lý sư huynh? Ông ta muốn tìm Lý sư huynh thương lượng cái gì sao?”
"Ta cũng không biết, dù sao gần đây cha ta trong lòng như lửa đốt.”
Đúng lúc này, hai người đột nhiên nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ở phía xa đột nhiên nhìn thẳng qua.
Cẩu Oa đẩy mạnh vào lưng Lữ Tú Tài, đẩy cậu ta ra khỏi sự che chắn của cái lều, sau đó cậu ấy cũng bước ra ngoài, nở một nụ cười thật tươi với Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, Cẩu Oa nhìn thấy Lý sư huynh ở phía xa thu dọn tất cả dụng cụ tra tấn lại, treo trên chiếc túi da bò ở vạt áo, xoay người đi về phía hai chiếc chiếc lều cô độc ở đằng xa.
"Hả? Lý sư huynh không phải đến chiếc lều của Hắc Thái Tuế kia, huynh ấy đến chiếc lều còn lại.”
“Cẩu Oa, trong chiếc lều đó có gì vậy?” Lữ Tú Tài híp mắt, quan sát từ xa.
Cẩu Oa nhìn cậu ta một cái với vẻ ghét bỏ: "Đây là chuyện của ngươi sao, ngươi về nói với cha ngươi, mấy ngày nay Lý sư huynh tâm trạng không tốt lắm, bảo ông ta có chuyện gì cần thương lượng bàn bạc thì mấy ngày nữa hẵng nói.”
"Rất vui được gặp, ta tự giới thiệu một chút, ta là Lý Hỏa Vượng.”
"Về phần trước đó các ngươi muốn đánh lén ta, ta thực ra sớm đã nguôi giận rồi, dù sao ta cũng là Tâm Tố, giống như quả nhân sâm có chân vậy, các ngươi muốn cướp đoạt ta cũng là chuyện thường tình.”
"Lần này ta tới tìm ngươi là vì chuyện khác, một câu khái quát chính là ta đây rất lạ lẫm với thế giới này, muốn thông qua ngươi để biết được thêm nhiều thông tin kiến thức.”
"Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, ngươi cũng biết ta là Tâm Tố, hơn nữa ta cũng đang tìm các biện pháp liên quan đến diệt trừ Tâm Tố, nếu như ngươi biết và nói cho ta biết, ta thật sự sẽ vô cùng cảm kích ngươi."
Lý Hỏa Vượng ngồi ở trên ghế nhìn Hàn Phù trước mặt, nghiêm túc nói.
Hai mảng đầu máu thịt hỗn độn rũ xuống trước mặt không phải là mục tiêu nói chuyện của Lý Hỏa Vượng, mà cậu là đang nói chuyện với cái đầu nhỏ bằng nắm tay trên cổ Hàn Phù kia.
Năng lực của tua trắng cũng không buông tha cho nó, trên mặt nó đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nói là đầu nhưng hoàn toàn chính là một cục thịt với ngũ quan méo mó.
Thứ này thật sự rất kỳ quái, chủ thể đã chết đi rồi mà nó vẫn có thể sống tốt, cũng không biết La Giáo tu luyện công pháp gì.
"Ngươi tên là gì? Cũng gọi là Hàn Phù?"
Đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, cái đầu nhỏ kia cười mỉa mai, không nói lời nào.
“Lạch lạch!” Đủ loại dụng cụ tra tấn đã được mài bóng loáng xếp thành hàng trước mặt nó.
Lý Hỏa Vượng chọn ra một vật hình bán cầu bằng sắt trong số đó, cẩn thận nắm lấy cái đầu nhỏ đó, giơ dụng cụ tra tấn trong tay qua.
“Á á á!” Tiếng hét chói tai vô cùng nhức óc.
Vén chiếc lều bên cạnh ra, Lý Hỏa Vượng ném con mắt nhỏ trong tay vào người Hắc Thái Tuế.
"Còn không chịu nói sao?”
Con mắt còn lại của cái đầu nhỏ kia nhìn một dãy dụng cụ tra tấn vô cùng kỳ quái kia, lộ ra một tia sợ hãi, nhưng trong nháy mắt lại bị ánh mắt quyết đoán thay thế.
"Kẻ điên Áo Cảnh ngươi! Ta nói rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ tha cho ta sao?”
"Ta sẽ không tha cho ngươi, nhưng trực tiếp giết chết và từ từ tra tấn đến chết là hai chuyện khác nhau.”
"Ngươi biết không? Thực ra ta không giỏi lắm về tra tấn, nhưng ta đã trải qua rất nhiều đau đớn, đủ các loại tra tấn khác nhau, ngươi muốn để ta tái hiện lại một lần về tất cả những gì ta đã trải qua lên người ngươi sao?”
Sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dùng chiếc khăn mặt bên cạnh lau máu trên tay rồi lại lấy một cái móc có ngạnh lên, cái đầu nhỏ liền liều mạng giãy giụa, thế nhưng tứ chi đã hoàn toàn đứt lìa, nó được định sẵn là toi công rồi.
"Ta không biết! Ta thật sự không biết gì cả! Bọn ta thực sự mới xuất núi không lâu.”
"Thật sao? Nếu như các ngươi vừa mới xuất núi không lâu, vậy mười mấy viên Dương Thọ Đan kia chẳng lẽ là do sư phụ ngươi cho các ngươi xuống núi làm lộ phí sao?”
Chiếc móc dài mang theo ngạnh đâm vào da thịt, từ từ rút ra một số thứ, sau đó Lý Hỏa Vượng lấy lên một cục muối thô mượn từ chỗ của Tôn Bảo Lộc, chà xát đều lên.
Cái đầu nhỏ kia đau đớn đến không ngừng co giật, trong miệng bắt đầu nôn ra bọt trắng dính máu.
Lý Hỏa Vượng thu dụng cụ tra tấn lại, lấy "Hỏa Áo Chân Kinh” từ trong ngực ra, mang theo vẻ thương xót và bắt đầu niệm thần chú trúc trắc khó hiểu kia.
Sáp trắng đông đặc thiêu đốt lên ngọn lửa, biến thành một vũng con sên lửa lúc nhúc, bò lên cơ thể của Hàn Phù, cùng với tiếng chiên nướng lốp đốp, chữa lành thương thế đã gây ra trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận