Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 229: Na Hí (2)

"Thì ra là Lý chân nhân, là đi ngang qua hay sao?”
“Đúng dịp đi ngang qua, quý tánh của chưởng quầy là?”
Lý Hỏa Vượng hỏi câu này, sau đó không nhận được hồi âm.
Luôn đợi đến khi trời tờ mờ sáng, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện người kia đã sớm đi.
"Triệu tiêu đầu dạy tiếng lóng không ngờ áp dụng nhanh vậy.” Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm.
Đêm qua tuy cậu nhạy bén nhận ra người kia đến, nhưng không thể xem rõ đó là một người hay một nhóm người.
Bây giờ chỉ nói mấy câu đã giải quyết xung đột, quá tốt.
Dù sao không ai biết những tên thổ phỉ lai lịch không rõ này có thủ đoạn áp đáy hòm nào không.
Khi nghe Lý Hỏa Vượng nói mạo hiểm đêm qua, Lữ Trạng Nguyên nghĩ mà sợ.
“Ôi trời, mới đi bao lâu mà đã có cướp đường, xem ra Hậu Thục Quốc cũng không yên ổn.”
Lý Hỏa Vượng cõng vài thứ kia, ngồi dậy:
“Kệ nó có yên hay không, chúng ta chỉ đi ngang qua. Đi mau, hôm nay tranh thủ nhanh chút chắc kịp đến thị trấn trước khi trời tối.”
Đoạn đường sau còn khá bình thường, tuy rằng bốn phía vẫn hoang vắng, ít nhất không có cướp đường.
Lữ Trạng Nguyên đang liên tục tâng bốc Lý Hỏa Vượng thì bọn họ rốt cuộc nhìn thấy dấu chân người.
Lữ Tú Tài hỏi:
“Phụ thân, sao con ngựa này kỳ lạ quá, trên lưng gồ lên hai cục vậy?”
“Ngốc hả? Đó là lạc đà!"
Ring ring ring!
Tiếng chuông lạc đà liên tục reo, đội lạc đà đạp trên đường cứng rắn thong thả tiến lên.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua người xua lạc đà, thấy người ta che mặt, làm như vậy dường như vì phòng gió cát.
Lạc đà xuất hiện dường như là một tín hiệu, rất nhanh ngày càng nhiều người cũng bắt đầu dần dần tụ tập.
Rốt cuộc đám người Lý Hỏa Vượng đến thị trấn thứ nhất của Hậu Thục trước khi trời tối.
Vừa đi vào trấn, Lý Hỏa Vượng liền trông thấy sự khác biệt giữa người Hậu Thục và người Tứ Tề, vô luận là kiến trúc hay cách ăn mặc đều càng thêm thô kệch.
Cũng không biết có phải vì phòng gió cát, nhiều người trên trấn đều che mặt.
Nhưng làm vậy cũng có chỗ tốt, các sư huynh muội đội mũ rèm đen phủ mặt đi ở đây không quá nổi bật.
"Chúng ta đi, trước tiên tìm khách điếm ở lại, đi hơn mười ngày rồi, mọi người nghỉ chân một chút."
Đám người phong trần vất vả thoáng chốc trên mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.
Ngày tháng không có củi, không có nước thật sự không phải con người sống mà.
Đoàn người hòa vào dòng người trên trấn.
Quầy ven đường tỏa mùi thơm của món nướng, món nước, gợi lên thèm ăn của mọi người.
Bọn họ đi được một lúc thì tới vùng trống trải, trông giống như trung tâm của trấn này.
Tiếng trống và tiếng chiêng hấp dẫn mọi người cùng nhìn hướng đám đông chen lấn.
“Chắc đây là Na Hí?” Lý Hỏa Vượng nhìn ba người nhảy nhót trong đám đông, thì thào.
Lắc đầu, vặn người, bẻ tay bẻ chân, sải bước dài, nhảy vọt.
Ba người đầu trùm vải đỏ, đeo mặt nạ gỗ dữ tợn, điệu múa rất kỳ lạ, động tác giống như không phải người có thể tưởng tượng ra được.
Cùng với dáng múa quái dị là tiếng chiêng, trống nhịp lộn xộn.
Thường có nhạc khí khác nghe như tiếng kèn sừng xen vào.
Âm thanh phát ra từ sừng trâu màu đen giống tiếng nữ quỷ hú.
Tiếng chiêng, trống, quỷ khóc phối hợp điệu nhảy quái dị, Lý Hỏa Vượng nhìn sao cũng thấy khó chịu.
"Đây là cái gì thế? Này mà cũng gọi là diễn kịch?” Làm người cùng nghề, Lữ Trạng Nguyên vẻ mặt xem thường phát biểu ý kiến của mình.
Lữ Trạng Nguyên vừa dứt lời, thân thể của ba người kia vặn vẹo càng dữ hơn.
Cùng lúc đó, từng chiếc răng nanh màu trắng sắc nhọn run run vươn ra từ miệng chiếc mặt nạ gỗ.
Không phải một, hai chiếc mà tròn mười sáu chiếc.
Mười sáu chiếc run lên theo Na Hí.
"Đây là Sái Nha?"
Một loại hình biểu diễn cổ xưa của Trung Quốc, nói đơn giản là ngậm nhiều cái răng trong miệng, biểu diễn linh hoạt, có khi phun ra hoặc để nó đâm qua lỗ mũi, miệng thò ra ngoài.
Kỹ thuật Sái Nha của ba người này rất tốt, Lý Hỏa Vượng nhìn răng nanh màu trắng linh hoạt rụt vào thò ra trong miệng bọn họ, suýt chút cho rằng những chiếc răng này thật sự mọc từ miệng của họ.
Tứ chi đung đưa, răng nanh màu trắng run rẩy co duỗi, mấy thứ này phối hợp lễ nhạc nhịp điệu cùng lắc lư.
Ba người Khiêu Na Hí ở phương xa cho Lý Hỏa Vượng cảm giác bọn họ không còn là người, mà là cây cối.
Vặn vẹo khoảng thời gian một tách trà, từ sau mặt nạ bằng gỗ truyền ra làn điệu hát cất cao âm.
Đó là giọng hát mà đám người Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không hiểu nổi, âm điệu lúc cao lúc thấp theo tiếng nhạc khí, mang theo ý vị đặc biệt.
Đám người Lý Hỏa Vượng không hiểu, nhưng người địa phương dường như nghe hiểu, họ nhắm mắt lại, ngón tay nhịp chân, ngâm nga hát theo.
Nghe một lúc vẫn không hiểu gì, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi về phía trước.
Mặc kệ nó kỳ lạ hay gì, dù sao cậu không phải nghệ nhân diễn kịch, chẳng liên quan gì cậu.
Lý Hỏa Vượng mới đi vài bước thì thấy Lữ Trạng Nguyên còn đứng yên tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận