Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1259: Lương thực (1)

"Hửm?" Lý Hoả Vượng suýt chút nữa cho rằng bản thân nghe nhầm, hắn quay người lại nhìn ba cái đầu trước mắt đang chồng làm một Cao Chí Kiên: "Vừa rồi đệ nói gì?"
"Ta nói chuyện này không được, ta không cứu giúp được thiên tai của Đại Tề."
"Ồ, ý đệ là không thể đến Đại Tề được đúng không? Không sao, đệ chuẩn bị đồ xong là được, huynh có thể đưa đến."
"Lý sư huynh, ta là hoàng đế của Đại Lương, tại sao ta phải lãng phí lương thực mà bách tính vất vả trồng trọt ra để trấn áp thiên tai của Đại Tề?"
Lý Hoả Vượng dùng sức đẩy một cái, khiến thái giám đang đỡ mình loạng choạng một cái: "Đệ có ý gì? Bây giờ Đại Tề không có gì cả, bây giờ bọn họ đã đói đến mức chỉ có thể ăn cỏ kìa!"
Hắn vốn cho rằng chuyện này quả thực nhỏ không đáng kể, nhưng tình cờ lại hoàn toàn ngược lại.
"Bọn họ ăn cỏ thì có liên quan gì tới ta? Bọn họ không cống nạp lương thực cho Đại Lương, bọn họ cũng không lao dịch cho Đại Lương."
"Người Đại Tề đều chết không còn bao nhiêu rồi! Không cần bao nhiêu lương thực hết!"
"Đại Tề còn lớn hơn hai Đại Lương gộp lại, người sống dù có ít thì vẫn nhiều." Thái độ của Cao Chí Kiên vô cùng kiên quyết.
Thấy Cao Chí Kiên đã hoàn toàn biến thành một người khác, Lý Hoả Vượng khẽ thở dài một hơi, ngữ khí mềm mỏng hơn chút.
"Chuyện này huynh biết, không nhất thiết phải quản hết, chỉ cần đảm bảo bọn họ không đói chết là được, chúng ta đưa chút hạt giống đến cho bọn họ, trải qua một khoảng thời gian là được rồi."
"Không được! Đại Lương còn có rất nhiều chuyện phải làm, mỗi hạt thóc đều có giá trị của nó, chứ không nên bị tuỳ tiện vứt bỏ."
"Cao Chí Kiên!" Lý Hoả Vượng lập tức nhảy lên bàn, nhìn hắn ta từ trên cao xuống, một tay vô thức nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay lập tức, Lý Hoả Vượng liền bị bao vây: "Lui xuống hết đi!"
Nhìn Cao Chí Kiên ngẩng đầu không chút né tránh nhìn chằm chằm bản thân trước mặt, Lý Hoả Vượng chậm rãi buông bàn tay nắm chuôi kiếm ra.
"Không sao, không sao." Lý Hoả Vượng nghiến răng bật cười, không nặng không nhẹ vỗ lên người hắn ta.
"Đệ nói đúng, đệ nói đúng, đệ là hoàng đế tốt của Đại Lương, cũng không phải hoàng đế tốt của Đại Tề."
"Đệ không giúp, đệ không giúp thì huynh giúp là được, bây giờ huynh là hoàng đế Đại Tề rồi, bây giờ bên đó do huynh quản lý!"
Lý Hoả Vượng vươn tay cởi chiếc mũ miện trên đầu Cao Chí Kiên xuống, đặt lên đầu mình, xoay người lập tức dùng Tích Cốt Kiếm vẽ ra một vết nứt, không nói hai lời nhảy vào bên trong.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trịnh trọng đi từng bước ở Đại Tề, quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi này cũng không phải như lời Ngưu Tam nói, không có gì ngoài cỏ, ít nhất đây là U Đô, đô thành Đại Lương, còn có nhiều tàn tích lớn đổ nát thê lương.
Lý Hỏa Vượng lợi dụng Tích Cốt Kiếm từ Thượng Kinh truyền tới, hiển nhiên là đi tới thành đô Đại Tề, dù sao thì Thượng Kinh này thành lập ở phía trên thành đô Đại Tề.
Một người chặn đường đi của Lý Hỏa Vượng, nàng nằm ngang trên mặt đất, giống như một cỗ thi thể không có bất kỳ hơi thở nào.
Cơ thể người này vừa nhìn đã biết mập mạp, hơn mười ngày đói khát cũng không đủ khiến thân thể của nàng gầy thành bộ xương khô, ngược lại bởi vì uống nước quá nhiều, làm cho toàn bộ thân thể của nàng sưng vù không ít.
Ở ngay lúc Lý Hỏa Vượng nhấc chân định vượt qua từ bên người nàng, nàng bỗng nhiên động đậy, run run rẩy rẩy giơ cánh tay phải có móng tay đã biến thành màu đen kia về phía Lý Hỏa Vượng.
Đôi môi khô nứt trắng bệch run rẩy mở ra dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Lý Hỏa Vượng chưa kịp làm gì thì cái tay giơ lên đã rũ xuống dưới, nàng đang sống sờ sờ thì bị chết đói.
Thu Ngật Bão ở một bên lập tức bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, kêu khóc ôm đứa con hư thối của mình chạy đi xa xa.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt đôi tay, lại chậm rãi buông ra, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Đây đã không phải là người đầu tiên hắn nhìn thấy bị đói chết, chỉ sợ cũng không phải là người cuối cùng, trong kinh thành Đại Tề nơi nơi đều có những người như vậy.
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng biết, hiện tại điều hắn nên làm nhất chính là vận chuyển lương thực từ Đại Lương lại đây, có thể cứu được một người rồi lại một người.
Nhưng mà nếu muốn cứu toàn bộ Đại Tề thì không thể làm như vậy.
Nếu không sống nổi, phải để bọn họ bắt đầu ra tay tự cứu, nếu không dù bọn họ vận chuyển lương thực lại đây bằng cách nào cũng không thay đổi được gì.
Cứu tế không đơn giản là chỉ cần lương thực mà còn cần năng lực tổ chức đủ để điều chỉnh toàn bộ dân chạy nạn Đại Tề cho phù hợp.
Khi Lý Hỏa Vượng đi đến trước một tòa miếu thờ, nhìn từng hàng hòa thượng đang phát cháo kia, lập tức biết ngay rằng mình đã tìm thấy người mà bản thân đang muốn tìm, các hòa thượng của Chính Đức Tự.
Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có gì đó không đúng: “Cái gì cũng không có thì chỗ cháo này từ đâu ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận