Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 868: Tiểu hoàng đế Đại Tề (1)

“Nói vớ vẩn cái gì, ta hỏi ngươi, ngươi có rành bên nào không?”
“Có có!” Ông già liều mạng gật đầu, giống như gật đầu chậm thì Lý Hỏa Vượng sẽ chém kiếm xuống.
"Gần đây trừ ngươi ra còn có người khác lại đây không?”
“Cái đó ta không biết, nhưng đến chỗ này thì chỉ có người trong thôn của chúng ta.”
“Có khi nào là người trong thôn này nhặt hoàng đế Đại Tề đi?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại hoàng đế Đại Tề chỉ to cỡ bàn tay, da dẻ cơ hồ trong suốt, trông không giống như có thể tự đi được.
"Đi! Mang ta đi thôn của các ngươi!”
Ông già tự nhiên từ chối không được, mang theo Lý Hỏa Vượng ra khỏi rừng.
Nhưng Lý Hỏa Vượng càng đi càng cảm thấy quen mắt, thôn này dường như là nơi lần trước hắn lấy ngọc bội đổi ngựa.
Mới đến đầu thôn Lý Hỏa Vượng đã thấy một đứa trẻ khoảng mười một, hai tuổi bị cởi sạch quần áo treo trên cây liễu, bị cành liễu quất toàn thân đầy vết đỏ sưng phồng, chảy nước mắt nước mũi gào rú, trông rất tội nghiệp.
Một ít thôn dân vây thành một vòng chỉ trỏ bên trong, không ai ngăn cản.
“Ôi chao! Đó là tôn tử của ta, làm sao vậy?”
Ông già đi bên cạnh Lý Hỏa Vượng trong khoảnh khắc hoảng hốt, vội vàng chạy tới, vươn tay ngăn trước mặt người râu xồm đang quất đứa nhỏ:
“Nhi à, ngươi điên hay sao mà quất con ruột mình chết khiếp như vậy?”
“Lão tử chỉ muốn quất chết hắn để sinh đứa khác! Phụ thân biết thằng chó này làm gì không? Suốt ba ngày nó ị vào giếng nhà mình!”
"Cái gì!?" Ông già giật lấy cành liễu trong tay gã râu xồm, quất cháu nội của mình như đánh con quay.
Lý Hỏa Vượng nhìn người xung quanh xem kịch, ngẫm nghĩ, nhanh nhẹn nhảy lên cây liễu này:
“Chư vị, mới gần đây tỷ của ta sinh non! Vốn định chôn xa một chút, cho nên chôn trong rừng phía tây thôn này! Nhưng Dương Bán Tiên nói ngoại sanh của ta còn sống!"
"Cho nên tỷ phái ta đi tìm ngoại sanh, nếu ai có thể giúp ta tìm được thì ta xin tặng hai mươi lượng hoàng kim để tỏ lòng biết ơn!”
Câu nói của Lý Hỏa Vượng khiến đám người đứng xem kịch sôi chảo dầu, thậm chí ông già kia cũng bất chấp đánh cháu nội, xì xầm với con trai mình.
Tròng mắt của Lý Hỏa Vượng đảo nhanh, quan sát nét mặt nhỏ nhất của mọi người, và mười tình tám khổ có thể thấy rõ trên người họ.
Lý Hỏa Vượng không định treo giải thưởng tìm hoàng đế Đại Tề, mà là dựa vào thần thông Tọa Vong Đạo của mình.
Những người này đều là dân chúng tầm thường, nếu một người trong số họ tìm được hoàng đế Đại Tề thì về thần thái chắc chắn sẽ xuất hiện khác lạ.
Nhưng khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là sau khi xem một vòng, hắn không tìm được bất cứ dấu vết gì. Thoạt trông những người này không tìm được hoàng đế Đại Tề.
“Ài, ném con nít trong rừng chắc đã bị chó hoang ngậm đi rồi.”
“Đúng rồi, bây giờ sao mà tìm được chứ.”
“Đạo nhân này cũng có tình cảm thật, đã xuất gia còn để ý người trong nhà mình."
"Ài! Người này có khi nào là kẻ đã cướp ngựa của nhà Tống viên ngoại không? Nghe nói cũng là một đạo sĩ áo đỏ.”
Nghe lời của họ, nét thất vọng trên mặt Lý Hỏa Vượng càng sâu, dường như người ở đây đúng là chưa gặp hoàng đế Đại Tề bao giờ.
"Ài! Không chừng đã được ai đó tốt bụng bế đi, có một số người cầu nhi tử nhưng không được, có người được nhi tử còn vứt bỏ, như ba mươi mấy năm trước ...”
Một ông già hút thuốc lá ở trong đám người lại bắt đầu kể câu chuyện không biết nói bao nhiêu lần, người xung quanh giải tán hết.
“Sao không ai nghe vậy? Nhớ một đêm cuối năm của hơn ba mươi năm trước, Lão Nghiêm phía đông đầu thôn đã nhặt một đứa nhỏ máu me nhầy nhụa ở trong rừng, nó giống như con khỉ bị lột da vậy, lồng ngực còn mở rộng. Lúc ấy mấy người chúng ta khuyên Lão Nghiêm tìm nơi chôn cho rồi, lỡ như chết đi biến thành quỷ sẽ ám người, kết quả là ...”
Nghe lời của ông già này, Lý Hỏa Vượng suýt chút cho rằng chính mình nghe lầm. Ba mươi năm trước? Không thể nào!
Lý Hỏa Vượng vốn không tin, nhưng nếu đối phương biết ngực của tiểu hoàng đế Đại Tề có vết thương như vậy thì hắn buộc lòng phải tin, nếu không thì việc này cũng quá trùng hợp.
Ba mươi năm trước có bé trai trên ngực có vết kiếm, ba mươi năm sau lại có một bé trai như vậy? Nghĩ sao cũng vô lý.
Xem ra vậy là chỉ có một kết quả, đó là tiểu hoàng đế Đại Tề vốn nên bị chính mình đưa đến Đại Lương không biết nguyên nhân gì cư nhiên bị đưa tới ba mươi năm trước.
“Nhưng ... Tại sao? Tại sao sẽ xuất hiện loại biến cố này? Xuyên qua đến quá khứ, người bình thường có thể làm được điều này sao?”
"Đợi đã ... " Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại hình ảnh mình đấu với tiểu hoàng đế, không chỉ có hai người, bằng hữu tốt của Gia Cát Uyên là Hư Niên cũng có mặt.
Năng lực của Hư Niên rất kỳ lạ, có thể hút đi dương thọ của người khác.
Nếu suy nghĩ ngược lại thì sao? Nếu Hư Niên không phải hút dương thọ mà là thay đổi thời gian của người khác thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận