Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 429: Linh Lung Tháp (2)

Tháp gốm sứ? Lý Hỏa Vượng ngước lên nhìn, bị cảnh tượng phương xa làm rung động. Bạch Linh Miểu nói không khoa trương, đúng là có một tòa tháp toàn làm bằng gốm sứ.
Đỉnh tháp là ngói lưu ly bảy màu, thân tháp trắng tuyết, hoa văn tím màu xanh đặc biệt của gốm Thanh Hoa, giống như có mấy con rồng xanh từ tầng thứ nhất bay lượn lên đỉnh tầng.
Cả tòa tháp, ngay cả lục lạc cạnh tháp đều tô một lớp màu vàng, theo gió nhẹ đung đưa, tiếng chuông trầm thấp chậm rãi phát ra từ bên trong, tinh mỹ mang theo một chút trang nghiêm.
“Tháp này đẹp thật.” Lý Hỏa Vượng bật thốt, lời này là thật lòng, dù ở đời sau cậu cũng không nhìn thấy kỳ quan như vậy.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng ca ngợi, thư sinh áo xanh ở một bên ngắm cảnh mở quạt giấy ra, đắc ý nói: "Đó là tự nhiên, đây chính là Linh Lung Tháp của Ngân Lăng Thành, toàn Đại Lương chỉ có một tòa."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn giày có mảnh vá của Cao Trí Kiên, những người khác ăn mặc cũng tách biệt với hoàn cảnh, trên mặt nhất thời lộ ra một chút khinh miệt.
Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay chỉ hướng Linh Lung Tháp ở phương xa, hỏi thư sinh:
“Cho hỏi chỗ đó là nơi nào? Có người tu hành trong tháp không?”
Thư sinh bật cười:
“Ha ha ha, tiểu hữu hỏi thú vị thật, đúng rồi, trong Linh Lung Tháp này xác thực có người tu hành."
Lý Hỏa Vượng cực kỳ mẫn cảm với những chuyện này, căng thẳng hỏi:
“Như thế nào? Chẳng lẽ trong thành này cũng có tồn tại giống như Chính Đức Tự?”
Lý Hỏa Vượng híp mắt, Linh Lung Tháp ở phương xa trở nên rõ ràng hơn, một số nữ nhân ở bên trong đập vào mắt cậu.
Những nữ nhân mập mặc sa mỏng trong suốt chậm rãi vặn vẹo, trên thân thể trắng như ngọc của họ đều xăm đường viền màu xanh thẫm.
Bọn họ đứng yên ở đó như tượng gốm Thanh Hoa vô cùng tinh mỹ.
Thư sinh nghẹn cười nói tiếp:
“Trong Linh Lung Tháp này tu đạo nam nữ, ha ha, Linh Lung Tháp thật ra là nơi trăng hoa, ha ha ha ha ha ha!”
Cẩu Oa thắc mắc đặt câu hỏi:
“Tại sao người Đại Lương các ngươi xây kỹ viện trong tháp?”
Một người khác ngắm cảnh đáp lớn:
“Ài, nói sai rồi, có nhiều nơi tầm hoa vấn liễu nhưng tại sao Linh Lung Tháp nổi tiếng khắp thiên hạ? Vì một chữ kỳ.”
"Ngươi chỉ cần có tiền, ngươi thậm chí có thể đi Linh Lung Tháp chuyên chọn một cô nương, quyết định xăm thứ gì lên người họ. Ta nghe nói lần trước có người uống say, xăm hình con rùa trên mặt cô nương bị hắn mua.”
Đề tài này lập tức dẫn tới người khác gia nhập:
“Không chỉ như thế, tại hạ may mắn đã đi một lần, da thịt của cô nương Linh Lung Tháp sờ vào như bông gòn, không giống bình thường chút nào.”
Nghe bốn phía càng lúc càng tục tĩu, Lý Hỏa Vượng nhìn Linh Lung Tháp phương xa, mặt lộ ra một chút châm chọc.
"Quả nhiên không hổ là Đại Lương Quốc có mỹ nhân chỉ, tốn công sức nghiên cứu mấy chuyện như vậy.”
Lý Hỏa Vượng dời tầm mắt xuống, vừa lúc thấy một ăn mày già nằm bẹp dưới đất.
Ăn mày già quần áo tả tơi, trên mặt cũng có đường gốm Thanh Hoa màu xanh thẫm, chẳng qua nếp nhăn làm đường viền vỡ ra như mảnh sứ nát.
Đồ sứ tốt thì mỗi người đều yêu, nhưng khi đã nát thì không đáng một đồng.
"Lý sư huynh, tiểu nhị đã mang thức ăn lên, chúng ta đi ăn thôi, chờ lát nữa sẽ nguội.”
Lý Hỏa Vượng lại quan sát Linh Lung Tháp ở phương xa rồi xoay người ngồi xuống ghế tròn, bắt đầu ăn.
Đồ ăn ở Đại Lương, chỉ cần có tiền thì có đủ loại món ngon vật lạ.
"Tần Tang thấp lục chi: mạc mạc ruộng nước phi bạch lộ, âm âm Hạ Mộc chuyển hoàng oanh, phượng hoàng thai thượng phượng hoàng du, hoàng hạc nhất khứ bất phục phản ... ".
Các loại thức ăn được đặt cho cái tên trang nhã, thơm ngon đẹp mắt bị đưa lên bàn.
Nhìn củ cải khắc phượng hoàng sống động như thật, Cao Trí Kiên vươn đũa ra rồi lại rụt về.
“Ăn đi, chờ gì nữa?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng động đũa thì người khác mới lần lượt gắp thức ăn.
Ngay sau đó không có người nói chuyện, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt liên tục. Với vị giác hiện giờ của Lý Hỏa Vượng cũng không soi mói được chút gì.
Khách ở bàn khác thấy cảnh tượng thô lỗ như vậy thì lần lượt lộ ra một chút xem thường, nhưng mà đám người Lý Hỏa Vượng căn bản không để ý.
Sắc trời dần dần tối xuống dưới, tương ứng với đàn sao trên trời là đèn đuốc dưới đất.
“Lý sư huynh mau nhìn kìa, trên trời có đèn!”
Nghe thấy âm thanh này tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy từng ngọn đèn lơ lửng trên không trung, những hình tròn giấy giống như sứa bơi.
"Đèn Khổng Minh chứ có gì lạ.” Lý Hỏa Vượng bưng bát lên uống một hớp canh tôm tươi ngon vô cùng.
"Phú" "Miêu" "Triệu" "Lý", đèn Khổng Minh mang theo các loại dòng họ chậm rãi bay về phía bầu trời, cùng ánh sao hòa thành một thể.
Người xem thả đèn Khổng Minh lau nước mắt, thoạt nhìn dường như là một loại cúng tế của Đại Lương.
“Không chỉ trên trời, các ngươi mau nhìn, trên sông ở phương xa cũng có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận