Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 635: Hiện thực (1)

Lý Hỏa Vượng trầm mặc gật đầu, lại lần nữa mở miệng, nuốt vào đồ ăn. Hắn mới nhai vài cái thì thấy Tôn Hiểu Cầm cử chỉ quái dị nhìn quanh.
Tôn Hiểu Cầm lấy một cục cơm ra khỏi ngăn đựng cơm, đi đến bên cạnh chỗ trống có lưới đánh cá, dùng hạt cơm bít vị trí thu âm.
Tôn Hiểu Cầm lại ngồi xuống bên giường, dùng âm thanh thấp nhất nói vào tai Lý Hỏa Vượng:
“Con trai, nếu lần sau khi con tỉnh táo mà không có mẹ ở bên cạnh, ai hỏi con về vàng ở đâu thì con cứ nói là đồ cưới gia truyền của bà ngoại, nghe chưa?”
"Thật sự không được thì con cứ ngậm miệng, tuyệt đối đừng nói vàng đó là con lấy ra từ trong chăn. Người bây giờ đều xấu xa, tuyệt đối đừng bao giờ nói ra!”
Trên mặt Lý Hỏa Vượng mang theo nụ cười bất đắc dĩ nói:
“Mẹ có xài số vàng đó chưa?”
“Thằng bé này nói lung tung gì vậy, đây là đồ cưới gia truyền của bà ngoại con, không đến lúc bất đắc dĩ không thể động!"
"Yên tâm, nơi này là khu vực nhà nước, nếu không còn tiền thì cha của con có thể kiếm thêm.”
"Mẹ, vàng cho mẹ thì cứ xài đi, đừng để dành, dù sao đều là ảo giác, số vàng này con muốn bao nhiêu có ...”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng ngẩn ngơ, nhìn kỹ mẹ của mình, một nghi vấn cực kỳ khủng bố nhảy ra trong óc của hắn.
Trước kia Lý Hỏa Vượng luôn cho rằng thế giới này là giả dối, lý do là vì hắn có thể mang vàng, ngọc bội trong thế giới thực lại đây, nơi này từng phát sinh rất nhiều chuyện quá trùng hợp và đường đột.
Nhưng nếu lúc trước Gia Cát Uyên nói đúng, Tâm Tố thật sự có năng lực tu giả thành thật, từ không thành có, vậy phải chăng có một loại khả năng, số vàng đó, những chuyện đột phát đó là vì hắn vô tình lợi dụng năng lực Tâm Tố cải biến?
Lại hoặc nên nói, có khi nào thế giới ảo này cũng là hiện thực chăng?
“Có khi nào thế giới này là thật không?” Trong đầu Lý Hỏa Vượng nghĩ đến những vấn đề này, ánh mắt liếc nhìn mọi thứ xung quanh phòng bệnh.
Mình là Tâm Tố, là Tâm Tố có thể khiến Đan Dương Tử thành tiên! Nếu như thật sự vô tình động dụng thiên tiên nhất khí trong cơ thể mình để biến ra một ít vàng, đối với mình quả thật dễ như trở bàn tay.
"Nhưng..." Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra chút thống khổ cùng do dự. "Tại sao lại cứ phải là lúc này? Ta sắp tóm được Bắc Phong rồi, ta sắp thoát khỏi ảo cảnh rồi, tại sao cứ phải là lúc này chứ...”
Vẻ rối rắm trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng không ngừng tăng lên, vào giờ phút này, hắn lại lần nữa rơi vào cục diện không phân biệt rõ, nếu ảo giác này có thể là thật, vậy khoảng thời gian này hắn trăm cay nghìn đắng, liều hết mọi thứ rốt cuộc là vì cái gì?
“Ngộ nhỡ thế giới này là thật thì sao?” Ý nghĩ này giống như một con cổ trùng chui vào trong đầu Lý Hỏa Vượng, khuấy động đầu óc ổn định kia đến đảo lộn đất trời.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng dùng sức ngẩng đầu lên, đập mạnh vào tường, định bụng muốn dùng sự đau đớn xua tan cảm giác khó chịu này.
"Không, không đúng! Không đúng!"
"Con trai! Con sao thế? Con đừng làm mẹ sợ!"
Tôn Hiểu Cầm bị hành động của Lý Hỏa Vượng dọa cho khiếp sợ, bà vội vàng đặt hộp cơm trong tay xuống, hai tay vươn qua ôm chặt lấy đầu Lý Hỏa Vượng, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của Lý Hỏa Vượng hết lần này đến lần khác.
Lý Hỏa Vượng nhận được sự vỗ về, hắn dừng động tác và nhắm mắt lại với vẻ đau đớn.
Thực ra, hắn không sợ lãng phí tinh lực vô ích, hắn cũng không sợ tra tấn và chết chóc, nhưng hắn sợ mình lại lần nữa quay lại sự kìm kẹp giữa hiện thực và hư ảo kia, loại cảm giác đó quả thực quá khó chịu.
Nếu có thể chắc chắn 100% rằng thế giới này là thật thì thôi đi, nhưng hắn hiện tại vẫn chỉ suy đoán, cho dù suy đoán này có bao nhiêu là thật, nó vẫn có thể có một chút là giả.
"Chuyện này có thể sao? Chuyện này làm sao có thể? Ngay cả công pháp tu chân kia ta cũng không học, sao có thể dễ dàng động dụng tiên thiên nhất khí như vậy chứ?”
"Hơn nữa cũng không có lý, nếu hai thế giới đều là thật, vậy tại sao ta có thể biến ra vàng ở bên này, mà ta lại không thể làm ở bên kia? Năng lực của Tâm Tố chẳng lẽ còn phân vùng sao?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, bắt đầu mở to hai mắt nhìn chằm chằm tủ đầu giường với vẻ phẫn nộ, muốn dùng ý niệm biến ra một khối vàng lớn, thế nhưng trên đó không có bất kỳ thay đổi nào, ngay sau đó, hắn định dùng ý niệm để di chuyển chiếc tủ đầu giường kia, nhưng vẫn giống như vậy.
Bất kể Lý Hỏa Vượng nghĩ thế nào cũng vô ích, lúc này gân cổ hắn đều nổi lên, hai mắt đầy tơ máu trừng lên giận dữ, trông vô cùng đáng sợ.
"Con trai, con đừng dọa mẹ, mẹ thật sự không chịu nổi đâu, rốt cuộc con làm sao vậy?”
Tiếng nức nở của Tôn Hiểu Cầm khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía bà, nhìn vết chân chim nơi khóe mắt bà, đã lâu không gặp, hắn đột nhiên phát hiện mẹ mình đã già đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận