Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1089: Tường thành (1)

Bên trong rừng cây, Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh chân trên một tảng đá tròn, nín thở ngưng thần, đóng năm giác quan lại.
Chờ sau khi mọi thứ xung quanh biến mất khỏi tâm trí của hắn, Lý Hỏa Vượng âm thầm thúc đẩy thần quang trong cơ thể, bao bọc lấy Tiên Thiên Nhất Khí, tiến gần về hướng hung luân của mình.
Quá trình vô cùng chậm chạp và khó khăn, giống như khiêng một tảng đá lớn, khó khăn đẩy nó đi lên sườn dốc, mỗi vòng ngày một khó hơn.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng quên mất bản thân, quên hết tất cả, điều hắn duy nhất muốn làm chính là đẩy Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể mình về phía hung luân .
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn cảm giác mình sắp có thể đột phá được rồi, nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng dần dần mở mắt ra, sau khi cảm nhận bên trong cơ thể không có thay đổi gì, không khỏi thở dài một hơi.
Thứ này hiện tại cũng chỉ có mình hắn biết, muốn tìm một người sư phụ để hỏi cũng không tìm được.
"Cha, trời sáng rồi!" Sau khi Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng nói của Lý Tuế, liền đi xuống khỏi tảng đá lớn, đi về phía bên đó.
"Cha, cha nhìn xem con bắt được cái gì! Nơi này rất nhiều thức ăn!" hai tay Lý Tuế xách theo mấy con kền kền khoe với Lý Hỏa Vượng.
"Thịt của loài chim này thối lắm, vứt nó đi." Lý Hỏa Vượng nói xong lén nhìn về phía Bạch Linh Miểu một cái.
"Tuế Tuế, đợi lát nữa chúng ta len lén đi, đừng nói cho Đại Nương Nhị Nương."
"Tại sao? Đại Nương Nhị Nương cũng rất lợi hại." Khuôn mặt Lý Tuế đầy vẻ khó hiểu.
"Chuyện tiếp đến chỉ sợ là có chút khó giải quyết, ta không muốn để cho bọn họ bị liên luỵ vào."
Pháp Giáo rốt cuộc có bao nhiêu tay sau, lại đang âm thầm cấu kết với bao nhiêu minh hữu Tư Mệnh, Lý Hỏa Vượng hiện tại cũng không biết rõ.
Nhưng mà điều có thể khẳng định được là, Pháp Giáo hiện tại quá nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Lần trước Bạch Linh Miểu không chết, nhưng nàng vẫn phải trả giá đau đớn, trở thành bộ dạng người không ra người yêu không yêu như bây giờ.
Biết rằng bước tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng càng không thể đưa Bạch Linh Miểu tiếp tục đặt mình vào nguy hiểm nữa.
Mặc dù như vậy đối phương có thể sẽ trách mình, nhưng mà thế này còn tốt hơn là mất mạng.
"Ồ, được thôi." Lý Tuế gật đầu.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, Đại Nương của ngươi mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng tai nàng rất thính." Lý Hỏa Vượng nói xong, liền kéo tay Lý Tuế rời đi.
Hắn vừa đi vào cánh rừng, liền nghe thấy trên đỉnh đầu có người đang gọi mình: “Cha? Vừa rồi cha đang nói chuyện với ai?"
Lý Hỏa Vượng nghe thấy vậy thì ngây người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên đỉnh đầu không phải là bầu trời, mà là mặt đất giống hệt như bên mình đang treo ngược.
Mà Lý Tuế giờ phút này ngay đang ngồi xổm trên tán cây, nóng lòng muốn thử với lấy mình.
Nhìn về phía Lý Tuế đang treo ngược trên đỉnh đầu, Lý Hỏa Vượng lại nhìn về phía Lý Tuế mà mình đang nắm tay.
Nhìn rừng cây trên đỉnh đầu, lại nhìn rừng cây giống hệt xung quanh.
Mà giờ khắc này Lý Tuế ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng, nắm chặt tay Lý Hỏa Vượng hơn, nàng nghi ngờ mang theo sự sợ hãi nhìn Lý Hỏa Vượng: "Cha?"
Sau một khắc, cả người nàng nhanh chóng mờ đi rồi biến mất, không để lại chút gì.
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía đỉnh đầu của Lý Tuế, lại nhìn vào bàn tay phải trống rỗng của mình, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Lấy hắn làm trung tâm, những viên đá và cây cối xung quanh nhanh chóng mờ đi, mà bản thân Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng cảm nhận được lực kéo xuống, nhanh chóng rơi trở lại mặt đất thực sự.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng đứng vững trên mặt nước, chờ khi hắn một lần nữa hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hình ảnh phản chiếu của mặt đất đang nhanh chóng biến mất.
Sau một hồi lâu, chờ sau khi hắn lấy định thần lại, Lý Hỏa Vượng phát hiện công pháp tu chân của mình đã đột phá vòng hung luân từ lúc nào.
Một nửa thi thể người phụ nữ rơi xuống giếng hôi thối, khẽ run lên, nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt đung đưa theo sự run rẩy.
Bỗng nhiên cơ thể người phụ nữ dừng lại, sau một lát, những con chuột dường như đã cảm nhận được điều gì đó, bọn chúng toàn thân dính đầy nước dịch thối rữa đồng loạt chui ra từ trong cơ thể nàng ta, chạy trốn toán loạn.
Không lâu sau, chân Lý Hỏa Vượng từ xa đi tới bước qua đầu người phụ nữ kia, đi về phía trước.
Hắn chau nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là một thị trấn bị phá hủy, xung quanh là một mớ hỗn độn, không có người sống, đất đai khô cằn và cái chết là tất cả mọi thứ ở nơi đây.
Lý Hỏa Vượng nhớ nơi này, trước đây, sau khi hắn thoát ra khỏi được Thanh Phong Quan, còn ở lại chỗ này tá túc qua đêm.
Khi đó nơi này vô cùng náo nhiệt, thế nhưng giờ đây nơi này đã không có lấy một người sống, đều đã bị giết hết rồi.
Nơi này đã tới gần tiền tuyến, bất luận là chiến tranh ảnh hưởng, hay là do Pháp Giáo lừa gạt, đối với người dân của Tứ Tề mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận