Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 207: Trên đường đi (1)

"Thật sự muốn chuộc tội thì ngươi tự sát chết đi! Nếu không thì ngươi làm cái gì đều là phí công!"
"Lý Hỏa Vượng, sao ngươi không chết cho rồi! Ngươi giả làm người tốt làm gì? Đi chết mau lên!”
Lý Hỏa Vượng lặng im cắn chặt môi, trong tiếng chửi rủa chói tai của Khương Anh Tử, cậu tiếp tục đào từng cái hố.
Trong hang động của Áo Cảnh Giáo, giọng nói của Thân Bản Ưu lại vọng ra từ hang:
“Thủ Tam, Đầu Thất, các ngươi giải tán đi, lần sau người này lại đến hãy chặn ngoài sơn môn, lúc trước chúng ta đã làm hết những gì cần làm, hai bên không liên quan gì nhau nữa.”
“Vâng, Thân Bản Ưu trưởng lão.” Thủ Tam toàn thân cháy đen tôn kính vái chào, mang theo các giáo chúng dần rời khỏi nơi trưởng lão tĩnh tu.
Không lâu sau, toàn bộ hoàn cảnh an tĩnh lại, chỉ để lại vách tường có sáu cái hang.
Bỗng nhiên một giọng nữ the thé phá vỡ yên tĩnh:
“Hi hi, Tâm Tố đó tin thật kìa, hắn tin tưởng hoàn toàn! Tam Điều, biện pháp này của ngươi giỏi quá!”
Âm thanh này giống như mở ra nút chặn nào đó, vách tường rậm rạp hang động màu đen giống như trong khoảnh khắc sống lại.
Tiếng cười chát tai, cuồng cười thô kệch, cười khẽ trêu tức, các loại tiếng cười tràn ngập sung sướng tuôn ra từ những cái hốc, tràn ngập nguyên hang động.
Lữ Tú Tài run cầm cập bị đông lạnh tỉnh, mơ màng nhìn hướng đống lửa, thấy phần tim lửa cơ hồ sắp dập tắt, có chút bất mãn nhìn hướng Cẩu Oa phụ trách gác đêm.
Cái tên xấu xí kia gục gặc đầu, dường như đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Nhưng Lữ Tú Tài không dám lại gần răn dạy cái gì, phụ thân đã sớm đánh tiếng.
Những người này là tiêu sư của mình trong tương lai, muốn đi theo họ thì không thể có bất cứ xung đột, phải cẩn thận ứng đối.
Vẻ mặt Lữ Tú Tài bất mãn bò dậy, bỏ thêm nhiều củi lửa vào trong đống lửa, sau đó chui vào ổ chăn.
Nhưng Lữ Tú Tài mới khép mắt lại chưa được vài giây thì cảm giác bị phụ thân dùng tẩu thuốc chọt mình.
“Thằng út, mau tỉnh lại, đi bờ sông lấy nước nào, trời sắp sáng.”
Lữ Tú Tài hét lên, túm chăn che đầu mình.
Nhưng giây sau, tẩu thuốc không chọt nữa mà chuyển sang gõ.
“Đi mau! Cả ngày chỉ biết hết ăn lại nằm! Ngươi tính làm người biếng nhác hay gì? Người làm biếng thì không cưới vợ được!”
Mặt trời dần dâng lên, đám người quay quanh nhau cũng từ từ tỉnh dậy.
Bạch Linh Miểu dụi mắt, ngồi dậy từ vòng tay ấm áp của Xuân Tiểu Mãn, nhìn bốn phía.
Khi không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì cô ấy lộ vẻ thất vọng.
Bạch Linh Miểu ngước đầu nhìn chân trời xa, thấy ngọn núi phủ mây mù.
Theo như Tĩnh Tâm sư thái nói thì đích đến của Lý Hỏa Vượng là nơi đó, nếu dọc đường không chạm mặt thì chỉ có thể vào trong núi hỏi thăm.
Bạch Linh Miểu rút chân khỏi chăn, mặc vớ mang giày, lát nữa phải lên đường, không thể để bụng đói.
Cứ ăn đồ có sẵn thì miệng ăn núi lở, phải kiếm từ chỗ khác mà ăn, tăng thêm thức ăn phụ, hơn nữa làm như vậy sẽ tiết kiệm lương thực.
Bạch Linh Miểu và Tiểu Mãn, con dâu của Lữ Trạng Nguyên đi vào rừng đào rau dại.
Đang phút giao mùa xuân hạ, rau dại trong rừng rất là phong phú. Không lâu sau, trong giỏ của Bạch Linh Miểu đã đựng đầy hoàng tinh, hành lá, còn có mộc nhĩ.
Bọn họ đi qua một mảnh nấm nhưng không hái.
Qua nhiều ngày thực tiễn hái rau dại, Bạch Linh Miểu đã có thể cơ bản phân biệt được.
Nhưng nấm dại nếu hái nhầm sẽ chết người, Bạch Linh Miểu không dám hái, dù thoạt nhìn những cây nấm dại này rất bình thường, dường như cũng không có độc.
Khi Bạch Linh Miểu mang theo rau dại đã rửa sạch quay về bên đống lửa thì thấy đạo đồng ngoan ngoãn kia nấu xong mì cá rồi.
Một đám mì hình dạng như nòng nọc không ngừng lăn lộn trong nước.
“Dương Tiểu Hài, loại chuyện này để người lớn làm được rồi.” Bạch Linh Miểu bốc từng nắm rau dại trong giỏ bỏ vào nồi.
“Không sao đâu Bạch sư tỷ, ta thích làm cơm, hi hi.”
Rau dại vốn chín nhanh, một muỗng mỡ heo trắng bóc hòa tan vào nồi, một bát mì cá rau dại no bụng đã nấu xong.
Một đám người ôm chén húp sì sụp.
Mới đầu khi hai bên tiếp xúc thì mạnh ai nấy ăn.
Nhưng qua vài ngày, phát hiện làm như vậy rất phiền phức, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, cuối cùng Lữ Trạng Nguyên đề nghị ăn chung một nồi, mỗi bên góp lương thực một bữa.
Xột!
Lữ Trạng Nguyên hút một miếng mì cá thơm phức vào miệng, vừa ăn vừa hỏi:
"Bạch cô nương, tiểu đạo gia đi hướng bên này hả? Đừng để đi nhầm đường.”
“Đúng rồi, Tĩnh Tâm sư thái nói Lý sư huynh chỉ có thể là đi bên này, cũng không có đường khác.” Bạch Linh Miểu trả lời với ngữ khí kiên quyết.
Bạch Linh Miểu là người đầu tiên phát hiện lúc Lý Hỏa Vượng rời đi có phản ứng hơi không thích hợp.
Khi Lý sư huynh nói chuyện với cô ấy thì nét mặt không còn tối tăm mà cảm giác như bỗng nhìn thấu, cảm giác đó khiến Bạch Linh Miểu mỗi khi nhớ lại sẽ cảm thấy nghĩ mà sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận