Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1537: Bắt đầu (1)

"Ta không chấp nhận kết quả này! Hiện tại còn chưa thể động Vô Sinh Lão Mẫu, muội chờ ta giải quyết xong Phúc Sinh Thiên sẽ xé Vô Sinh Lão Mẫu cứu muội ra!”
“Thế giới ở đây căn bản không khoa học, hết thảy đều có thể! Không có gì là không thể nào!"
"Ta tuyệt đối sẽ tìm đủ mọi cách cứu muội và Tuế Tuế về!”
Nghe vậy, Nhị Thần ở phía sau mỉm cười, ôm đầu Lý Hỏa Vượng hôn thật mạnh: “Đây là Lý Hỏa Vượng mà ta biết, dù có bị đánh cỡ nào cũng không ngã!”
"Yên tâm đi, chúng ta chỉ là lên đó giúp đỡ chứ không phải đi chịu chết, chúng ta cùng nhau làm thịt Phúc Sinh Thiên!”
Lý Hỏa Vượng khó khăn gật đầu, lau nước mắt và máu rồi đứng lên.
Mọi chuyện vẫn còn có cơ hội nên không thể nhận thua, nếu bị độ khó này đánh bại, làm sao có thể cứu được Tuế Tuế!
Hắn quay đầu nhìn về phía ba tượng Thiên Tôn bị lửa trong Thanh Phong Quan hun đen, hít sâu một hơi bỗng nhiên gào lên: "Tam Thanh! Ngươi hãy chờ đấy!”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng gầm rống, ba pho tượng lập tức vỡ vụn.
"Lý sư huynh, xin hãy đưa ta trở về. Thời gian không chờ đợi ai cả."
Nghe Bạch Linh Miểu nói như vậy, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt có chút hung dữ lắc đầu: "Không được, chúng ta phải đi một nơi, lúc trước đi theo muội lên không chỉ có sáu Bạch Lư.”
Cao Trí Kiên rất nhanh trở về từ Bạch Ngọc Kinh, quá trình diễn ra thuận lợi đến mức hắn ta có chút bối rối không hiểu tại sao Lý sư huynh cứ bắt năm hoàng đế cùng đưa hai long mạch.
Khi Cao Trí Kiên xuyên qua Mao Chi Môn trở về Thượng Kinh Thành thì thấy Lý Hỏa Vượng sắc mặt u ám, cùng Bạch sư muội đứng ở Thiên Đàn chờ hắn ta.
"Lão Cao, còn có thứ khác phải đưa đi Bạch Ngọc Kinh." Lý Hỏa Vượng nói với Cao Trí Kiên.
“Hả? Là cái gì? Cứ nói đi.”
“Tương Tương Thủ, hai.”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng giống như một cơn gió lạnh thổi qua trái tim của mọi người có mặt, họ hiểu sức nặng phía sau năm chữ ngắn ngủi này.
Cao Trí Kiên sửng sốt trong giây lát, sau khi thảo luận với các hoàng đế khác, hắn ta gượng gạo cười:
“Được, ta sẽ ra lệnh ngay.”
Cao Trí Kiên quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu đứng một bên:
"Bạch sư muội, việc này chúng ta còn cần Bạch Liên Giáo trợ giúp, có được không?"
Bạch Linh Miểu lúc này không còn bình tĩnh như trước, hai hàng nước mắt trong suốt thấm ướt dải băng che mắt, trượt xuống trên mặt, Lý Hỏa Vượng lau bao nhiêu lần cũng không ngăn được.
"Có thể!" Hai chữ nặng hơn ngàn cân này được Nhị Thần đồng ý ngay.
Theo lời kêu gọi kép của Bạch Liên Giáo và triều đình, các Binh Gia và Bạch Liên Giáo nhiễm sát lục tụ tụ tập ở ruộng lớn bên trái trong Thượng Kinh Thành.
Từng đợt quân lệnh truyền xuống, mọi người đều biết kế tiếp phải đối mặt cái gì.
Trăm vạn Binh Gia lòng người dao động, nhưng đa số vừa là Binh Gia cũng thờ Bạch Liên Giáo, hoặc từng là Bạch Liên Giáo nhưng sau khi nhiễm sát khí thì hai bên không phân biệt quá rõ rệt nữa.
Những tín đồ của Bạch Liên Giáo lần lượt tập trung xung quanh Bạch Linh Miểu, đối mặt với Thánh Nữ đại nhân, những tín đồ này thành kính quỳ hai đầu gối dập đầu.
Trên trăm vạn tín chúng đồng thời dập đầu vái, cảnh này vô cùng đồ sộ.
Bạch Lư dẫn đầu hỏi thay tất cả tín chúng Bạch Liên: "Thánh Nữ đại nhân, việc này chính là thần dụ của Vô Sinh Lão Mẫu sao?”
"Ừ." Bạch Linh Miểu khóc gần như cạn nước mắt, gần như dùng hết sức lực nói ra lời này.
Sau khi nghe được câu trả lời chính xác, tất cả các tín đồ đều đứng dậy reo hò.
"Vô Sinh Lão Mẫu! Quê hương chân không! Hỡi các huynh đệ tỷ muội! Đã đến lúc chúng ta may mắn trở về quê hương chân không!” Âm thanh này giống như sóng biển từng lớp truyền xuống.
Nghe lời này, bùm một tiếng, tất cả tín chúng Bạch Liên đều kích động hoan hô, sát khí càng tô đậm nhiệt tình này mãnh liệt hơn.
Trên cánh đồng bên ngoài Thượng Kinh Thành, đoàn người bị đám Tiểu Kỳ quát nạt chỉ huy dần tụ tập vào quân trận.
Đoàn người tuy đông nhưng không hề hỗn loạn, điều này không chỉ nhờ công của Bạch Liên Giáo, còn có các điều lệnh của Quan Gia. Tiêu binh lưng cắm cờ cưỡi ngựa xuyên nhanh qua đám người.
Lý Hỏa Vượng đứng trước đại trận đưa mắt nhìn, vô biên vô hạn, rậm rạp toàn là đầu người.
Triệu hoán Tương Tương Thủ cần nghi thức, tuy Tư Thiên Giam của Đại Lương đã chết nhưng Tư Thiên Thiếu Giam còn sống.
Cao Trí Kiên mặc long bào nhìn Hổ Phù trong tay, tùy theo sát khí không ngừng ngưng tụ, Hổ Phù chẳng những tỏa ánh sáng màu đỏ, còn không ngừng run rẩy, trong đó còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ.
Biểu cảm của hắn ta trang nghiêm tách Hổ Phù thành hai nửa, hai người cầm một cái, chia nhau đặt vào tay bốn vị Tư Thiên Thiếu Giam.
Bốn vị Tư Thiên Thiếu Giam cung kính lạy dài hoàng đế Đại Lương, sau đó lui xuống làm chuẩn bị cuối cùng.
Cùng với tiếng trống trận rộn ràng, tiếng tù và kéo dài vang lên trong quân trận, từng ống rượu cay bị đám thái giám đẩy lên, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận