Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 760: Thứ mới (1)

“Cái gì? Vậy sao được!” Gia Cát Uyên giơ quạt xếp trong tay lên, ngăn cản Lý Hỏa Vượng nói tiếp.
“Lý huynh, huynh vì tiểu sinh có thể vào sinh ra tử, tiểu sinh vô cùng cảm kích, mỗi lần huynh cực kỳ nguy hiểm, tiểu sinh đều sốt ruột trong lòng, giả như lớp da kia của ta có thể giúp được một chút, trong lòng tiểu sinh cũng có thể thoải mái hơn.”
Lý Hỏa Vượng cầm thanh kiếm kia trong tay, yên lặng nhìn chăm chú vào đầu thu nhỏ của Gia Cát Uyên, không thể không nói, đây đúng là một thanh pháp khí rất mạnh.
Nếu là cái gì khác, vậy mình căn bản sẽ không có bất kỳ do dự nào, nhưng thứ này lại là lấy xương sống của bằng hữu tốt mình luyện chế.
“Lý huynh, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, giờ huynh cường địch vây quanh, ngộ nhỡ vì huynh thiếu đi một món pháp khí mà người chết hồn tan, vậy tiểu sinh cũng phải đi theo, kiếm này cho dù chôn ở chỗ này, tiểu sinh ta cũng sẽ không nhắm mắt được.”
Khi Gia Cát Uyên nói như vậy, Lý Hỏa Vượng cũng không do dự nữa, lần nữa cắm thanh kiếm xương sống to rộng này lại trên lưng.
Hắn vọt trở về trong xe ngựa, tìm từ bên trong ra hai cái chén, sau khi lần lượt rót nửa chén nước, đầu tiên là cắn rách đầu ngón tay mình, nhỏ máu vào trong, tiếp theo lại giơ kiếm xương sống lên ngâm trong máu một chút.
Lý Hỏa Vượng giơ bát máu lên cao về phía Gia Cát Uyên giữa không trung: “Nào! Gia Cát huynh, huynh đệ chúng ta kết nghĩa! Lý Hỏa Vượng ta xin thề! Tuyệt đối sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để Gia Cát Uyên sống lại!
Gia Cát Uyên vẻ mặt nghiêm nghị đứng nơi đó, khi nhìn thấy chén máu trong tay Lý Hỏa Vượng đổ xuống mặt đất trước mặt mình, hai tay cầm một cái hình chén rượu, đổ vào trong miệng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng bưng chén máu kia lên ùng ục ùng ục uống xong, Tọa Vong Đạo không mặt không mắt bên cạnh hắng giọng hô lên: "Hai người huynh đệ chúng ta, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm! Ha ha ha ha!”
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt ngưng trọng, cầm chắc kiếm xương sống Gia Cát.
Giờ phút này hắn nhìn chằm chằm đằng xa, trên một cây trúc xanh biếc là trúc diệp thanh xà.
Hắn khí trầm đan điền, hai tay bắt lấy chuôi kiếm mạnh mẽ phát lực, dùng sức chém kiếm xương sống về phía bên kia.
Sau một khắc, từ chỗ lưỡi kiếm phảng phất vung ra một đạo kiếm khí nhìn không thấy, kiếm khí nửa vòng cung này chạm vào bất cứ vật gì đều sẽ vặn vẹo thành hình dáng khác.
Ví dụ như lá trúc màu xanh biếc trở nên khô vàng mang theo mắt côn trùng, mà trúc diệp thanh xà đang thè lưỡi cũng biến thành một con rắn hoa.
Tiếng gậy trúc ma sát lộp bộp không ngừng vang lên, gậy trúc gãy thành hai đoạn kéo xuống, khi kiếm khí này dần dần tiêu tán, tất cả mọi thứ vặn vẹo cũng biến mất theo.
Lý Hỏa Vượng bắt đầu không ngừng thí nghiệm vũ khí mới của mình đối với rừng trúc, toàn bộ rừng trúc dần dần trở nên hoàn toàn thay đổi.
Trải qua vài ngày luyện tập, Lý Hỏa Vượng đã có thể thuần thục khống chế thanh kiếm xương sống, hắn hiện tại chẳng những có thể mượn "kiếm khí" kia, kẹp một thứ thành ba đoạn, nếu như đụng phải thứ không giải quyết được, càng có thể mở rộng "kiếm khí" này ra, ném toàn bộ bọn họ đến Đại Tề.
Loại "kiếm khí" này nói cho cùng, kỳ thực nó giống như là một tầng lịch sử khác.
Ngẫm nghĩ cũng biết, thứ này tuyệt đối không phải pháp khí và thần thông bình thường có thể ngăn cản.
Hơn nữa chưa nói đến nó vô hình vô sắc không dễ trốn, quan trọng hơn là, nó là xuyên thấu, cho dù phía trước có người ngăn cản, cũng vô ích.
Một canh giờ sau, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn kiếm xương sống trong tay.
Không thể không nói, thật không hổ là pháp khí dùng Tâm Bàn luyện chế mà thành, thanh kiếm này quả thật lợi hại, lợi hại hơn bất cứ pháp khí nào trên người mình.
Cũng may lúc trước mình trực tiếp cận chiến với nữ nhân kia, nếu bị nàng ta kéo xa khoảng cách, cầm kiếm xương sống này đối phó với mình, thật đúng là không dễ xử lý.
“Có thanh kiếm này, thực lực của ta ít nhất cũng nâng lên được bốn phần." Lý Hỏa Vượng vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa cầm lấy vải trắng trên mặt đất bắt đầu quấn lấy thân kiếm.
“Cha, tại sao phải quấn lên nó?” Lý Tuế ngồi xổm một bên tò mò hỏi.
“Bởi vì thứ này là ta cướp từ chỗ Giam Thiên Tư, nếu không bọc gì cả, quang minh chính đại đeo trên lưng, bị Giam Thiên Tư nhìn thấy, ngươi nghĩ xem sẽ có hậu quả gì.”
“Sẽ có hậu quả gì?”
“Ngươi...... ài...... hậu quả sẽ bị bọn họ đuổi giết.”
Lý Hỏa Vượng cầm lấy một số mảnh trúc nhỏ trên mặt đất, cột vào thân kiếm, làm cho cả thanh kiếm xương sống trở nên mập mạp, nhìn từ bên ngoài càng giống một thanh trọng kiếm Vô Phong.
Bọc xong, Lý Hỏa Vượng lại lấy ra mấy tấm phù đen đã chuẩn bị sẵn dán lên trên, mấy tấm phù này thực ra cũng chẳng có hàm nghĩa gì.
“Cha, những lá bùa này để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận