Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 596: Gia Cát Uyên (1)

Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi, hắn thấy đối phương há mồm đang định nói điều gì, hai người bỗng vụt quay đầu nhìn hướng ngã rẽ bên cạnh.
Trông thấy người đến, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra tràn đầy kích động, đó là Gia Cát Uyên!
Gia Cát Uyên ăn mặc như thư sinh, phẩy quạt dào dạt hứng thú nhìn hai Lý Hỏa Vượng khuôn mặt giống y như đúc.
Không đợi Lý Hỏa Vượng há mồm, hắn liền nghe thấy đối phương nói chuyện: “Gia Cát huynh! Ta là Lý Hỏa Vượng! Người này là Tọa Vong Đạo!"
Lý Hỏa Vượng suýt chút phun ra búng máu, nhưng hắn cũng không tính toán lặp lại lời của đối phương, hắn nghiêm túc nhìn Gia Cát Uyên.
“Gia Cát huynh, huynh có thể lấy đầu của Phát Tài thì chắc có thể nhìn thấu trò vặt của Tọa Vong Đạo này đúng không?”
Nghe lời nói của hai bên, Gia Cát Uyên suy nghĩ một hồi, hớn hở hỏi: "Năm đó ta đưa cho ngươi sợi tóc của Tâm Trọc có mang đến không?”
"Đương nhiên! Ở chỗ của ta!” Lý Hỏa Vượng dùng đao rạch bụng moi con thoi màu đen ra.
Nếu không phải hôm nay Gia Cát Uyên nói ra thì Lý Hỏa Vượng không biết thứ quấn trên con thoi này là sợi tóc của Tâm Trọc.
Nhìn con thoi màu đen trong tay, lại nhìn đối phương ôm bụng vẻ mặt lúc sáng lúc tối, Lý Hỏa Vượng ngoác miệng cười, thoạt trông đối phương cũng không có đoán được trong bụng của mình còn giấu đồ.
Lý Hỏa Vượng lại nhét con thoi vào ngực, quay sang nói với Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh hãy cẩn thận, Tọa Vong Đạo này không tầm thường, hắn có năng lực lừa gạt người khác.”
"Ngươi không cần nói, tiểu sinh dĩ nhiên biết." Gia Cát Uyên gấp quạt lại, lấy một cây bút phán quan ra khỏi ống tay áo.
Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú, hắn thật sự rất muốn biết Gia Cát Uyên có thể giết Phát Tài rốt cuộc lợi hại cỡ nào.
Nhìn Tọa Vong Đạo lui về phía sau nửa bước, trong lòng Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút cười nhạt, giờ mới biết sợ? Lúc trước đừng làm, dám giả mạo ta.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Gia Cát Uyên hai tay ôm quyền vái hướng hắn, nhẹ nhàng giơ bút phán quan lên điểm hướng chân trái của hắn.
Lý Hỏa Vượng nháy mắt mất đi xúc cảm chân trái, loạng choạng.
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Gia Cát Uyên, trong một chốc đều cho rằng chính mình nhìn lầm.
Nhưng khi thấy Gia Cát Uyên lại nâng lên bút phán quan chĩa hướng mình thì Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, chính mình không nhìn lầm, Gia Cát Uyên xuống tay với hắn!
"Ngươi đang làm gì! Người kia mới là Tọa Vong Đạo!" Lý Hỏa Vượng cực độ đau buồn giận dữ hét lên.
Gia Cát Uyên cầm bút phán quan lại điểm một cái, nửa người dưới của Lý Hỏa Vượng đều mất đi tri giác.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng tràn ngập mãnh liệt không cam lòng, biểu cảm vặn vẹo điên cuồng rống hướng Gia Cát Uyên:
"Ngươi gạt người sao! Lúc trước ngươi biểu đạt thiện ý với ta đều là lừa ta! Ngươi chung bọn với Tọa Vong Đạo!”
Đối diện Lý Hỏa Vượng chỉ trích, Gia Cát Uyên mỉm cười không đáp, đầu bút phán quan chỉ hướng cổ của Lý Hỏa Vượng.
"Ta không thể chết! Bọn họ còn chờ ta! Ta trải qua nhiều đau khổ như vậy, ta tuyệt đối không thể ti tiện chết ở chỗ này!"
Lý Hỏa Vượng không cam lòng còn muốn giãy giụa, khi bút phán quan vẽ một vòng hướng đầu của hắn thì thân thể hắn cứng ngắc, chẳng còn chút sức sống.
Bùm!
Xác chết của Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã sấp xuống đất, con thoi màu đen rơi khỏi tay hắn lăn xuống, chậm rãi lăn đến bên chân Gia Cát Uyên.
Gia Cát Uyên lấy khăn tay màu trắng ra cầm lên con thoi dính máu thịt, đưa cho Lý Hỏa Vượng khác.
Lý Hỏa Vượng này nhét con thoi vào bụng, đến gần xác chết, dùng dao găm vén da mặt lên.
Lật mấy tầng da mặt, Lý Hỏa Vượng tìm được tên đầu trọc râu xồm ở trên thuyền chơi bài giỏi nhất, chết dưới biển.
“Gia Cát huynh, Tọa Vong Đạo này dường như thật sự cho rằng chính mình là ta."
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn sang Gia Cát Uyên đứng bên cạnh:
“Gia Cát huynh, Tọa Vong Đạo này dường như thật sự cho rằng chính mình là ta."
Hắn chưa bao giờ ngờ rằng Tọa Vong Đạo này trộm con thoi và vũ khí của mình, hơn nữa từ trong ra ngoài hoàn toàn ngụy trang thành mình.
“Chắc tên này hành động lúc ta ở trong nước rơi vào ảo giác, không chừng ta bỗng nhiên rơi vào ảo giác cũng là Tọa Vong Đạo làm!”
Cẩn thận nhớ lại lúc Lý Hỏa Vượng tỉnh táo từ cái gọi là ngục giam Bạch Tháp, bên cạnh vừa lúc có một tên ngốc, không chừng kẻ đó là hình chiếu của Tọa Vong Đạo này.
“Còn nữa, lúc trước ta nhìn thấy một người trong bụng quái vật! Không chừng người kia là chuyên môn ở trong bụng đợi ngươi.” Hòa thượng rất là thân thiết nhắc nhở.
"Chậc chậc.” Hồng Trung bước tới, vòng quanh xác chết kia mấy vòng, chắp hai tay vào nhau học theo hòa thượng siêu độ.
Hiện tại sự tình đều giải quyết, quá trình của toàn bộ sự tình không khó đoán, nhưng Lý Hỏa Vượng không biết đối phương tại sao muốn giả trang chính mình, nếu như là để đối phó chính mình nhưng giả làm bộ dạng của mình rồi lỡ gặp chính chủ là bị lộ ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận