Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 967: Pháp Giáo (2)

Túi hành hình của Lý Hỏa Vượng bị gió thổi phát ra tiếng kêu hua la la, cả người như một cục đá lớn mà đập vào chữ Vu đang từ từ lớn dần.
Vào lúc Lý Hỏa Vượng gần tới nơi thì có một luồng ánh sáng đâm xuyên qua chữ Vu, với tốc độ nhanh chóng đã lập tức đâm vào người của Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng rơi xuống, thì tia sáng đó đã xuyên thấu cơ thể, đã để lại một cái lỗ lớn như cổ tay ở trong bụng.
“Tuế Tuế! Không sao chứ?” Lý Hỏa Vượng vừa cảnh giác xung quanh vừa lo lắng hỏi thăm Lý Tuế trong cơ thể mình.
“Cha, con không sao, lúc nãy con tránh được.”
Lý Hỏa Vượng đang ở lưng chừng núi nhíu mày nhìn xung quanh bụi rừng, ngoại trừ lúc nãy đánh lén, thì đối phương lại không có động tĩnh gì, điều này thật sự là nằm ngoài dự đoán của Lý Hỏa Vượng.
Xem ra đám Pháp Giáo này không phải cứ làm việc lỗ mãng, nhìn biết mình không phải là thứ dễ giải quyết, nên đã núp rồi.
“Núp thì tưởng ta không kiếm được sao?” Lý Hỏa Vượng lập tức cho Lý Tuế giúp mình rút ra một khúc xương, sau đó lại lấy một tấm giấy màu vàng nghệ, rất khéo léo mà bắt đầu bói toán.
Sau khi nghiêm túc nhìn vào những đường nứt trên xương, Lý Hỏa Vượng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Thời gian cứ thế trôi qua nhưng vẫn không được gì, và trong lúc Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình bói toán thất bại, thì hắn đã dừng lại bên cạnh một bức tường đá.
Lý Hỏa Vượng nhìn tỉ mỉ hướng đi của dây leo trên tường đá, nắm lấy Tử Tuệ Kiếm trong tay và dùng lực chém xuống tường đá.
Tử Tuệ Kiếm cắt sắt như bùn đã lập tức phá vỡ bức tường đá và có một hang động tối tăm xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Trong núi sao? Đám người này vốn núp trong núi, có liên quan đến cục đá này, chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Pháp Giáo Đại Tề sao?”
Nhưng còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng mở rộng cái động này thì đã có một viên cào cào đá bay ra, đã hướng vào đầu hắn mà quăng qua.
Đợi tới khi xúc tu của Lý Tuế bắt được viên cao cào đá, thì Lý Hỏa Vượng đã giơ kiếm lên và lao thẳng vào cái lỗ.
Trong bóng tối, có nhiều loại ám khí đã liên tục bay về phía Lý Hỏa Vượng, “Bùng!” Cơ thể của nặng nề Bành Long Đằng đập vào trước mặt Lý Hỏa Vượng, như một lá chắn khổng lồ không ngừng cản lại trước mặt.
Mượn sự che lấp của Bành Long Đằng, Lý Hỏa Vượng đi dọc một đường trong hang động, trực tiếp đi tới cuối, ở đây tối quá, hắn không biết là ở đâu, Lý Hỏa Vượng chỉ cảm thấy trong người trong bóng tối lắc lư.
“Giết!” Lý Hỏa Vượng hét lên một tiếng, không hề sợ hãi mà xông vào trong bóng tối, trong bóng tối, máu của những tín độ Pháp Giáo đã văng tung tóe. Lúc này Lý Hỏa Vượng đã không còn là Lý Hỏa Vượng trong quá khứ nữa, đối mặt với đám Pháp Giáo Vu Chúc, cả người hắn giống như Triệu Vân vậy chém giết bảy lượt.
Sát khí mạnh mẽ của hắn đã che phủ con ngươi độc nhãn của hắn, đám Pháp Giáo này nhất định phải giải quyết, nếu không nó sẽ giống như bệnh dịch vậy ngày càng lan rộng ra.
Và trong lúc Lý Hỏa Vượng đang dùng sức vặn đầu một người lùn ra, thì xung quanh đột nhiên sáng lên, độc nhãn của hắn nheo lại một cái và chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trắng mênh mông.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng dụi mắt chuẩn bị mở ra lần nữa, thì có một sức mạnh từ phía bên trái truyền tới, trực tiếp tung hắn bay ra ngoài.
Đập vào tường rồi rơi xuống đất, Lý Hỏa Vượng há miệng phun ra mấy cái xúc tu dài mảnh bọc nội tạng.
Đưa tay nhét xúc tu nuốt vào trong miệng, một chân của Lý Hỏa Vượng đang khụy xuống dưới đất đã đứng lên, và nhìn xem thứ gì đã tấn công mình.
“Đó là... Hư Niên?”
Gương mặt kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng khi nhìn thấy trước mặt mình là một con quái vật bốn chân khổng lồ.
Nó là Hư Niên chính là thứ mà ta đã bắt tay với Đại Tề cùng nhau đối phó với long mạch mà, và vẫn còn để lại một số vết sẹo trên cơ thể.
Nếu nói sự khác biệt duy nhất đó là nó không có đầu, đầu của người phụ nữ này không thấy đâu, chỉ còn lại thân hình thú.
Một người phụ nữ trên gương mặt có chữ Vu như đang cưỡi ngựa mà ngồi lên Hư Niên, và nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng, hình như đang chờ đợi điều gì đó, chứ không có thừa thắng xông lên.
“Cha, tóc của cha đang biến thành màu trắng.” Lý Tuế đột nhiên nhắc nhở, muốn Lý Hỏa Vượng nhìn vào mu bàn tay của mình, nếp nhăn trên mu bàn tay của mình đang nhanh chóng được chất đầy.
“Không xong rồi! Ta lúc nãy mới bị Hư Niên đánh trúng!” Lý Hỏa Vượng lập tức lấy từ hồ lô ra mấy viên Dương Thọ Đan bỏ vào trong miệng.
Sau khi nuốt mấy chục viên đan, và khi nhìn lại tay mình thì nếp nhăn đã biến mất nhanh chóng, nên mới thở nhẹ nhõm được.
Cũng may mình là Tâm Tố, không có hạn chế khi ăn Dương Thọ Đan, chứ không lúc nãy sự đánh lén của hắn đã khiến mình bị mất mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận